“Con không phải cùng Bạch Trí chơi đùa, con thích anh ấy, con muốn kết hôn với anh ấy.”
“Hạ Phong Quang!” Không được, không thể bình tĩnh, Hạ Triều đập bàn đứng lên, xem ra tức giận không nhẹ. “Bạch Trí là loại người gì, con là loại người gì hả, hắn không xứng với con!”
“Con không quan tâm anh ấy là loại người nào, con thích ảnh là được!”
“Con! Hôn sự của con và Tống Mạch là mẹ con trước đây định ra, con bây giờ muốn giải trừ hôn ước với cậu ta không sợ làm mẹ con thất vọng sao?” Lại nữa lại nữa, mỗi lần cãi nhau ầm ỹ, Hạ Triều đều thích đem người mẹ đã qua đời của Phong Quang ra nói.
Phong Quang không cam lòng yếu thế, “Mẹ con làm sao biết Tống Mạch trưởng thành thành cái dạng gì, cha biết rõ là Tống Mạch không phải là người đàn ông tốt, còn muốn con gả cho hắn, cha không làm mẹ thất vọng à!?”
Mẹ Tống Mạch của mẹ cô là bạn tốt, vì thế khi Phong Quang sinh ra hai nhà liền định mối hôn sự này, nhưng khi Phong Quang còn nhỏ, mẹ cô nhiễm bệnh qua đời thì cũng không có cơ hội nhìn thấy Tống Mạch đã trưởng thành thành một người đàn ông không thể cho con gái bà hạnh phúc.
Môi Hạ Triều run run, hơn nửa ngày mới nói ra một câu đầy đủ, “Con thật sự không muốn cưới Tống Mạch?”
“Phải.”
“Được.” Hạ Triều nhìn gương mặt kiên định của con gái, trầm giọng nói: “Chỉ cần con cam đoan có thể giải trừ hôn ước mà không làm ảnh hưởng lợi ích của Hạ thị, cha sẽ không quản chuyện kết hôn của con, chỉ cần… là cha nói, là con chủ động giải trừ hôn ước mà khiến Hạ thị vì bất tín mà đứng ở đầu sóng ngọn gió, chỗ của cha còn có vài danh sách người kế thừa xí nghiệp, con hiểu ý ta.”
“Vậy cha có thể đừng ngăn trở việc con đi tìm bạn trai, bởi vì con nhất định sẽ làm được.” Lời thề son sắt vừa nói xong, Phong Quang xoay người lên lầu.
Quản gia đi tới, chuyển một ly trà cho Hạ Triều, “Ông chủ, tiểu thư đã lớn.”
“Hừm, cánh cứng rắng liền muốn tự mình bay.” Hạ Triều uống một ngụm trà, hạ một chút cơn tức, nhưng vẫn phân phó nói: “Làm cho người ta điều tra kỹ tên Bạch Trí kia, tôi muốn biết hắn có năng lực gì có thể khiến đứa con gái kiêu ngạo của tôi thích hắn.”
“Vâng.”
Phong Quang vào phòng liền bổ nhào lên giường mềm lớn, nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi một lát, cô cầm lấy di động để đầu giường tìm được một dãy số, bấm một cái tin nhắn chuyển đi: Em đã nằm trên giường rồi, chuẩn bị ngủ nha, anh cũng nghĩ ngơi sớm một chút.
Qua vài phút, bên kia mới nhắn lại một cái tin ngắn: Ngủ ngon.
Phong Quang cười ôm lấy di động, cô đã nói rồi, cho dù là đá tảng cô cũng có thể khiến nó nóng lên.
Cửa cao ốc công ty Trát Nam, buổi sáng hôm nay cũng là một ngày rất bình thường vô vị, Tống Mạch lôi kéo Thu Niệm Niệm xuống xe, Thu Niệm Niệm biểu tình rõ ràng là không tình nguyện, mà cái này khiến ddaij gia Tống Mạch lại càng không vui, đối với hình ảnh xuất hiện của bọn họ, nhân viên công ty Trát Nam đã nhìn quen nhưng không thể trách.
“Thu Niệm Niệm, đừng quên em hiện tại là nô lệ của tôi, làm nô lệ, chủ nhân mang theo em đi ra ngoài thì em phải cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Thu Niệm Niệm muốn hắn bỏ tay ra khỏi tay mình nhưng không được, “Nếu anh không uy hiếp ông chủ chỗ tôi làm công đuổi việc tôi, tôi sẽ thật sự cảm ơn anh.”
“Làm nô lệ của tôi, một tháng tiền lương so với em làm công một năm còn nhiều hơn, em còn bất mãn cái gì?”
“Ít nhất người ta sẽ không một câu liền kêu tôi nô lệ, anh là đồ con lợn da trắng.”
Tống Mạch không thể nén giận. “Thu Niệm Niệm!”
“Tổng tài.” Bạch Trí bỗng nhiên xuất hiện, tròng mắt kính mỏng manh che giấu rất tốt cảm xúc thản nhiên trong mắt hắn, hắn lấy thái độ không kiêu không nịnh nhắc nhở: “Mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu.”
“Hừ!” Tống Mạch buông ra tay Thu Niệm Niệm, trước khi đi, quay đầu thoáng nhìn cảnh cáo Thu Niệm Niệm, “Khi tôi rời phòng họp, tốt nhất để cho tôi nhìn thấy em dọn dẹp quét tước sạch sẽ văn phòng của tôi.”
Bạch Trí hỏi: “Cô không sao chứ?”
“Tôi không sao… Bạch tiên sinh, cảm ơn anh.”
“Không có gì, sau này, cô cố gắng đừng xung đột trước mặt tổng tài.”
“Ừ… tôi nghe lời anh.” Đối với người đàn ông đã từng cứu mình từ một đám lưu manh này, Thu Niệm Niệm luôn luôn ôm lòng tin và cảm tình với hắn.
Bạch Trí đã nói hết lời, cuộc họp trên còn cần hắn xuất hiện, gật đầu nhẹ, hắn xoay người đuổi kịp bước chân của Tống Mạch.
Bạch Trí là một mỹ nam cấm dục, đến bóng dáng hắn cũng chỉ có phong độ, Thu Niệm Niệm không thể kìm chế lộ ra một chút háo sắc, cảm thấy cái con rồng bá vương Tống Mạch có thể giống Bạch Trí một chút là tốt rồi… Ý thức được bản thân đang suy nghĩ cái gì, nàng ngoan độc lắc đầu, Tống Mạch chính là một con heo, cả đời cũng không tốt lên được!
“Vị tiểu thư này…”
Giọng nói dễ nghe vang lên bên cạnh, Thu Niệm Niệm xoay người nhìn lại, một mỹ nhân chân chính mỉm cười với cô, thân thể của cô ấy cao ốm yểu điệu, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, con người như hai hồ nước trong vắt tràn đầy ý cười gợn sóng, khóe miệng cũng mang theo ý cười tao nhã.
Thì ra mỹ nhân hoàn hảo thật sự tồn tại, cô ấy còn đang nhìn cô cười… Thu Niệm Niệm không tự chủ đỏ mặt.