Nhưng mặc kệ độc này là ai hạ, Hạ Phong Quang trúng độc thật có thể nói là sự tình khiến người ta cực khoái nhân tâm.
Nhưng dù thế cũng sẽ có người liều mạng cứu Phong Quang.
Bên ngoài cố Nhân cốc, Hạ Triều lo lắng đi tới đi lui, ông đang đợi người trong cốc trả lời.
Phong Quang đứng dưới bóng cây, mang khăn che mặt làm cho nàng cảm thấy có chút nóng, nhưng nàng không thể tháo nó xuống, bởi vì trên mặt đáng lẽ nên là dung hoa nguyệt mạo của nàng mọc ra rất nhiều vết đỏ li ti, đừng nói là người khác, ngay cả chính nàng liếc mắt một cái đều thấy cay mắt.
Hạ Thiên đi qua đi lại, lắc lư khiến nàng hoa đầu choáng váng, “Cha à, cha không thể đứng một chỗ sao? đi tới đi lui không thấy mệt à?”
“Con còn nói cái gì đó!” Hạ Thiên một cái tát vỗ lên đỉnh đầu nàng, “Còn không phải vì con nên ta mới nôn nóng vầy sao, Tiết Nhiễm được xưng là y độc thánh quân, hàng năm có vô số người cầu hắn chữa trị, chỉ sợ cho dù năm đó ta cùng hắn có một chút giao tình, hắn cũng sẽ không đáp ứng giải độc cho con.”
Nàng không để ý gì mà nói: “Giải không được thì thôi, dù sao cha cũng nhiều tiền như vậy, con cho dù không gả được cũng không cần sầu hay không sống nổi.”
Phong Quang vốn tưởng phụ thân nàng sẽ nổi giận đùng đùng chụp một chưởng lênđỉnh đầu nàng, không ngờ phụ thân lại bỗng nhiên lắc đầu than thở.
“Cha à… người sao vậy?” Nàng thấy phản ứng của Hạ Triều có chỗ không đúng lắm.
Ánh mắt Hạ Triều thâm thúy, “Phong Quang, ta còn có thể bảo hộ con bao lâu chứ? Nay tình ý của Dịch Vô Thương đối với con có biến, ta chỉ sợ nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ đề nghị chuyện hối hôn, nếu là như vậy, tương lai của con ta làm sao mà yên tâm cho được.”
“Cha, người sao lại đột nhiên nói chuyện đó?”
Hạ Triều còn muốn mở miệng nói cái gì đó, người đi thông báo trong cốc đi ra, Hạ Triều không quan tâm việc trả lời Phong Quang, bước lên phía trước hỏi: “Tiết thần y hồi âm như thế nào?”
“Sư phụ nói mời Hạ tiểu thư đi vào, ngày ấy trong vòng một tháng thời gian sẽ chữa khỏi cho Hạ tiểu thư.” Người nói chuyện là một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, bộ dạng thanh tú, khuôn mặt cũng có chút thiên về âm nhu nữ tính, nếu qua vài năm nữa, chỉ sợ hắn cũng sẽ trở thành một lang quân mỹ mạo khiến cho trong lòng vô số nữ tử âm thầm hứa gả.
Tảng đá trong lòng Hạ Triều rốt cục cũng rơi xuống đất, ông nhìn nữ nhi của mình, “Phong Quang, nhớ kỹ, con ở trong cốc không thể lại mang tâm tình vui đùa, cố Nhâncốc không giống Chiết Kiếm Lâu, nếu con không thu liễm tính khí lại sẽ bị người ta đuổi ra ngoài.”
“Cha à, lời này của người là có ý gì? Phụ thân không đi vào cùng con sao?”
“Tiết thần y đã nói chính con đi vào, có nghĩa là cũng chỉ có con có thể đi vào mà thôi, ở trong cốc này một tháng, con nhất định không thể gây chuyện, biết không?”
cỗ quỷ dị mạnh mẽ trong lòng Phong Quang càng trở nên lớn hơn, nhưng nàng lạikhông bắt được chỗ nào có điều kỳ quái, bởi vì trong lòng Hạ Triều thật sự chỉ đangdạt dào giáo dục nữ nhi mà thôi, “Con biết rồi, cha yên tâm đi.”
Thiếu niên kia nói: “Hạ tiểu thư, mời đi cùng ta.”
“Cha… Con đi nha.”
Ánh mắt Hạ Triều từ ái nhu hòa, “đi thôi.”
Phong Quang theo sau thiếu niên, trước khi phải đi vào cốc, nàng quay đầu lại nhìn Hạ Triều, ông còn đứng tại chỗ nhìn nàng.
Thấy nàng quay đầu, Hạ Triều lại vẫy vẫy tay với nàng, “Mau đi đi.”
“Cha, con sẽ nhớ cha!”
Nàng la lên, cũng không quay đầu lại mà theo thiếu niên đi mất.