Người đứng đó
Nơi ngọn đèn tàn. (!)
Nhưng nếu muốn dùng lời nói qua loa một chút…
Chính là cô gái này, nhất định thuộc về hắn… Ngày hôm đó, trong đầu hắn liên tục spam một câu này, ngay sau đó, nhân sinh vốn tuần tự mà tiến của hắn bắt đầu lệch khỏi quỹ đạo, trước đây đã định bốn chữ “mặc cho số phận” trở thành một chuyện cười.
Giống như hắn đã viết trong thư, cô vĩnh viễn cùng không biết, muốn phản kháng một chuyện không có khả năng, cần bao nhiêu dũng khí cùng nghị lực, vừa phải trải qua bao nhiêu bất lực và đau khổ?
Phong Quang không thể giải thích được sự cố chấp của hắn đối với cô, cũng như côkhông biết hắn đối với chính cô ẩn giấu biết bao nhiêu khát vọng khiến người ta khủng hoảng sợ hãi, một người đàn ông gần như bởi vì gặp qua một lần liền thích đến mức muốn giết mình, chuyện này có nói ra cũng không có được mấy người hâm mộ.
Trong lòng cô lúng túng hoảng hốt, lại vẫn cố chấp hỏi: “An Ức đi đâu rồi?”
“Tôi để hắn biến mất trong chốc lát.”
“anh... có ý gì?”
“không cần lo lắng, hắn sẽ còn xuất hiện, Phong Quang, em không phải đến tìm tôi sao?” Hắn tiến lên từng bước, bắt được tay cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng, hắn cúi đầu, môi lạnh lẽo dán lên sườn tai cô, “Chuyện mà em đã làm cùng hắn… tôi đều thấy được, khôngbằng, em cùng tôi làm chuyện mà em đã làm với hắn, làm tôi vừa lòng, tôi liền để hắn trở lại bên em, được không?”
Một đàn ngựa chạy loạn trong đầu Phong Quang, cô nghe hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, nhưng cũng càng thêm cảm thấy xấu hổ phiền muộn, cô không thể thoát khỏi ngực hắn, chỉ có thể hung tợn nói: “anh là cái đồ cuồng nhìn trộm.”
“Cho dù em mắng tôi biến thái cũng không sao.” Môi hắn áp lên cái cổ trắng nõn, hương vị trên người cô làm hắn liên tục lưu luyến, hầu kết lăn lộn, giọng nói không cách nào đè nén được: “Phong Quang, quên An Ức đi, thử yêu tôi một lần không thể sao?”
“không thể… đau!”
Hắn cắn phần da thịt non mềm trên cổ cô, chỉ dùng một bàn tay đã có thể cố định hai taycô ở sau lưng, “Phong Quang, đừng khiến tôi tức giận, em biết không, tôi yêu em, đã đến mức muốn ăn luôn em.”
Phong Quang biết, “ăn luôn” này là thật sự ăn luôn, mà không phải ý tứ ám muội nào đó.
“Em đã nghĩ xong rồi sao? Chọn lựa muốn An Ức quay về, hay vẫn là… để tôi ở đây ép buộc em?”
Phong Quang cắn răng không nói gì.
“Em đang suy nghĩ, như thế có phải đã chứng minh, An Ức ở trong lòng em thật ra cũngkhông quan trọng đến như vậy?”
“Nói bậy, An Ức ở trong lòng tôi đương nhiên rất quan trọng, nhưng mà tôi hiểu được làanh không đáng tin.” Ánh mắt Phong Quang lạnh lẽo, “anh làm nhiều chuyện không tốt như vậy, còn thiếu chút là hại đến mạng người, anh cũng không có cái gọi là đúng sai phải trái của người thường, cho dù tôi có thật sự nhận thua chịu thua, anh cũng sẽ khônglàm theo lời đã hứa hẹn.”
Hắn sung sướng nở nụ cười, tiện đà ôm cô càng chặt, “không hổ là Phong Quang của tôi, thế nhưng hiểu biết tôi như vậy.”
Đoán đúng rồi, cô cũng không cảm thấy cao hứng, đáy lòng nghẹn một hơi, lần đầu tiên xuất ra thái độ cường thế nói: “Tôi hôm nay đến chính là muốn nói rõ ràng với anh, mặc kệ anh muốn làm gì, cứ nhằm vào tôi là được, anh không phải làm thương hại đến người khác.”
“Phong Quang nói mấy chuyện này với tôi, là vì vô cùng đau lòng cái tên bị thương đó sao?”
“anh không cần nghĩ tất cả mọi người ai cũng giống anh, Ngu Thuật cũng không thích tôi, tôi cũng không thích anh ấy, chính là nhìn thấy có người vì mình mà bị thương, trong lòng tất nhiên sẽ thấy cảm kích, nhưng chuyện như vậy một lần là đủ, tôi khôngmuốn nhìn đến lần thứ hai, huống chi, so với chuyện để người khác bị thương, mục đích của anh không phải chỉ vì giết tôi sao? Vậy cần gì phải ra tay với người khác?” Như muốn xả hết oan ức mấy ngày nay, cô không quan tâm sợ hãi, nói cái gì cũng không để lại đường sống, chó bị buộc nóng nảy còn có thể nhảy tường, con thỏ bị buộc nóng nảy còn có thể cắn người!
Hắn thưởng thức bộ dạng nảy sinh ác độc của cô, không khỏi cúi đầu muốn hôn môi cô, bịcô nghiêng đầu tránh khỏi, hắn không sao cả cười một chút, tiện đà dùng một bàn tay nắm cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, hắn cũng tàn nhân hôn lên bờ môi mềm mại đó.
Trong sự gắn bó truy đuổi không có bất kỳ nhu tình mật ý nào, chỉ có điên cuồng mãnh liệt, cô trốn, hắn càng thêm tàn bạo đuổi theo, khát vọng áp lực mấy ngày liền ngay tại lúc này bùng nổ, hắn không dự tính thương hương tiếc ngọc, cô cũng không cách nào thừa nhận được nụ hôn tàn khốc này, từ từ, cô cảm thấy khó thở, cũng nếm được vị của máu, môi cô bị hắn cắn nát.
Dường như đã tận hứng, hắn kết thúc nụ hôn cũng không được tính là hôn này, nhưngkhông rời khỏi cô, cực kỳ có kiên nhẫn liếm vết máu trên môi cô, nhẹ giọng hỏi: “Đaukhông?”
Hắn dịu dàng chăm sóc, giống như người gần như loạn trí vừa nãy không phải là hắn.
Phong Quang nhăn mặt không nói, đây vẫn là lần đầu tiên bị người khác cưỡng hôn, cũng là lần đầu tiên cô có ý muốn giết người mãnh liệt đến vậy.
Ngón trỏ hắn mơn trớn cánh môi bị thương của cô, động tác biết bao mềm dịu, giọng nói lại chỉ có lạnh bạc, “Chút đau đớn ấy, so ra vẫn kém nỗi đau của tôi.”