Khóe môi Tề Mộ mím môi cười, “Kỳ thực sau mỗi ba ngày sẽ có tăng nhân đem thẻ bài lấy xuống hết.”
“A?”
“Bằng không Hạ tiểu thư nghĩ người cầu nhân duyên đến Linh Cảm tự nối liền không dứt, mà cây này còn có chỗ trống ra là do đâu?”
“Nói cũng đúng…” Nàng có chút mất mát.
Hắn lại nói: “Chẳng phải Hạ tiểu thư cũng đã nói chỉ cần lưu lại kỳ vọng tốt đẹp là được sao.”
“Phải.” Nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần, “Mặc kệ kết quả là như thế nào, lần này ném thẻ bài, cứ cho đây là một trò chơi thú vị cũng được.”
“Tiểu thư, nô nỳ đã cầu được bùa bình an.” Vân nhi cầm bùa bình an chạy tới.
“Vân nhi, vất vả ngươi rồi.” Phong Quang nhìn qua Tề Mộ, dừng một giây lại nói: “Thế tử, ta cần phải trở về.”
“Hạ tiểu thư đi đường cẩn thận.”
“Sau này gặp lại…” Nàng tạm chần chờ chốc lát rồi cười trong vắt, “Thế tử có thể nói cho ta biết âm thanh của gió ra sao không?”
Đáy mắt Tề Mộ giống như thạch anh đen phản chiếu thân ảnh mảnh khảnh của nàng, cho dù hắn nhìn không thấy nhưng hắn biết bản thân nhất định đang “chăm chú nhìn” nàng, hồi lâu sau hắn phát ra một tiếng cười nhẹ ngắn ngủi: “Được, đến lúc đó ta sẽ nói cho tiểu thư biết.”
Phong Quang nhận được câu trả lời khẳng định thì nói lời cáo từ, vừa lòng mang theo Vân nhi rời khỏi, chân trước nàng vừa đi phía sau Tiêu vương phi đã tới.
“Mộ nhi, bóng dáng nàng đã không còn thấy được rồi.”
“Nhi tử biết.” Sau một lúc lâu Tề Mộ mới đem “tầm mắt” quay lại trên người vương phi, “Mẫu thân, mọi thứ đã thu dọn xong chưa?”
“Quách ma ma đã chuyển lên xe ngựa rồi, Mộ nhi, đừng nói sang chuyện khác, cô nương đó nhà tiểu thư nhà ai?”
“Mẫu thân hỏi chuyện đó làm gì?”
“Vừa nãy cô nương ta nhắc với con không phải là nàng sao?” Tiêu vương phi có thâm ý khác nói: “Mộ nhi thoạt nhìn cũng có quen biết nàng, vậy con có biết nàng đã hứa gả cho ai chưa?”
Mẫu thân đều đã hỏi rõ ràng như vật, Tề Mộ muốn giả vờ không hay biết cũng thật oan uổng vị huynh đệ bị hắn tính kế, hắn cũng không cần mang danh là người không từ thủ đoạn nữa, “Nàng vừa mới giải trừ hôn ước, đáp án này đã vừa lòng mẫu thân chưa?”
“Nếu Mộ nhi có thể nói cho ta biết vị tiểu thư này là khuê nữ nhà ai thì ta sẽ càng vừa lòng.”
“Nếu mẫu thân biết được chỉ sợ cũng không hề vừa lòng, mà là cực kỳ không thích.”
Tiêu vương phi “Hả?” Một tiếng, “Có gì con cứ nói đi?”
“Vị tiểu thư này họ Hạ, là thiên kim Hạ phủ trong thành.”
Bà ngẩn ra, “Là Hạ gia kia sao?”
Tề Mộ hờ hững nói: “Đúng là Hạ gia đệ nhất phú thương Lạc thành.”
Tiêu vương phi sắc mặt thay đổi, xiết chặt chuỗi phật trong tay, Tề Đoan cùng nữ nhi Hạ gia từ nhỏ có hôn ước nàng cũng biết, đây là vì Tiêu vương và Hạ Triều khi còn trẻ có giao tình mà định ra hôn ước này. Hạ gia tiểu thư cũng đã tới vương phủ vài lần, khổ nỗi mỗi lần Tiêu vương phi không phải có việc phải ra ngoài thì là lên núi bái phật, hơn nữa Hạ gia tiểu thư sau đó thân thể không tốt càng ít ra khỏi cửa, Tiêu vương phi chưa bao giờ cùng nàng gặp mặt chính thức, cũng bởi vậy lúc nãy nói chuyện cùng nàng trước phật đường hai người đều không nhận ra đối phương.
“Mẫu thân.” Tề Mộ gọi lại thần trí của nàng.
Âm thanh Tiêu vương phi lạnh lùng nói: “Ta mặc kệ con có tâm tư gì với nàng, từ hôm nay trở đi ta không cho phép hai đứa lui tới.”
“Nhi tử biết mẫu thân là đang lo lắng cho nhi tử, nhưng mà…” Khóe miệng hắn hơi cong thành một độ cong đẹp mắt, “Đây là việc của nhi tử.”
“Mộ nhi.” Tiêu vương phi sắc mặc nghiêm trọng, tay cầm chuỗi phật hơi hơi run lên, “Con đã quên cha con cùng Mẫn phi năm đó cũng có hôn ước sao?”
“Nhi tử không phải phụ vương, nàng cũng không phải Mẫn phi.” Khóe mắt Tề Mộ hạ xuống, cung kính nói: “Mẫu thân không nên quan tâm việc này thì hơn.”
Mẫu từ tử hiếu, nhưng sau lưng lại ẩn giấu sự xa cách, mà thái độ hiện tại của hắn dùng xa cách để hình dung cũng vừa vặn thích hợp.