không chỉ cậu, Phong Quang cũng thật sự bối rối.
Nơi này người phản ứng cực bình thường là Âu Tuân, cậu hỏi: “Cậu sao lại quay về?”
Trong giọng nói có hương vị mất hứng, giống như nói quay về làm gì.
“Tôi… tôi nhớ nhầm ngày phỏng vấn nên quay lại.” Quách Minh cảm thấy có chút tủi thân, nhưng khi nhìn đến cô gái bị Âu Tuân ôm vào trong ngực mới nhớ đến việc phải kinh ngạc trợn mắt, “Đây không phải đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị sao? Âu Tuân cậu bắt cóc cô ấy!!?”
Bởi vì cậu ta bình thường cũng xem một ít tin tức trên tạp chí, cho nên cậu có nhìn qua ảnh của Phong Quang.
Phong Quang bật cười, cảm thấy thú vị, “Đúng rồi, tôi bị cậu ấy bắt cóc tới đây.”
“Âu Tuân cậu sao lại có thể làm loại chuyện này!?” Quách Minh kích động chỉ trích, “Cậu thiếu tiền có thể nói với tôi, người cậu bắt cóc là Hạ Phong Quang đó, đến lúc đó chúng ta giết con tin sẽ rất nguy hiểm cậu biết không hả!?”
Bây giờ Phong Quang cười không nổi.
Âu Tuân tỏ ra hờ hững, “Phong Quang là bạn gái của tôi.”
“Bạn bạn bạn bạn… bạn gái!?” Quách Minh phóng đại âm lượng, xin thứ cho cậu hoàn toàn không dám tin, loại người không có niềm vui gì trên đời như Âu Tuân, làm sao có thể nhanh chóng tìm được bạn gái như vậy, cậu bất quá mới đi ra ngoài hai tiếng mấy mà thôi!
Phong Quang gật đầu, “Đúng vậy, tôi và Âu Tuân trước mắt đang quen nhau, Âu Tuân, không giới thiệu người này một chút sao?”
Âu Tuân tựa hồ có chút ghét bỏ, “Bạn cùng phòng của tôi, Quách Minh, cậu ta khôngquan trọng gì đâu.”
Cho nên không cần nhìn cậu ta quá nhiều.
“Này, cái gì mà không quan trọng? Tôi nhưng là người ở chung nhà đến bốn năm trong đời cậu đó!” Quách Minh nổi khùng, không đoái hoài tới sự kiện Phong Quang trở thành bạn gái Âu Tuân khiến người ta kinh ngạc đến mức nào, cậu vô cùng đau đớn nói: “Lúc trước vừa vào đại học, cậu một người bạn cũng không có, là tôi chủ động kết bạn làm ấm áp tâm hồn của cậu, sợ cậu một mình ở bên ngoài sẽ gặp nguy hiểm, cũng là tôi nhịn đau từ ký túc xá chuyển ra ở chung với cậu, còn bởi vì sợ cậu mỗi ngày nhàm chán mà không nhịn được sinh luẩn quẩn trong lòng, tôi còn đặc biệt rủ cậu chơi game! Cậu còn nói tôi không quan trọng, a, tấm lòng lương thiện của tôi thật là đau!"
Quách Minh ôm ngực, muốn đi đời nhà ma!
Mặc kệ hành động của Quách Minh khoa trương cỡ nào, Âu Tuân đều hờ hững khôngđáp lại.
Làm một cô gái nghiện internet như Phong Quang hỏi: “Chơi game? Hai người chơi game gì?”
“Chính là…”
“Quách Minh.” âm thanh lạnh lùng của Âu Tuân không khỏi làm thân mình Quách Minh run lên một chút, ánh mắt Âu Tuân tối đen không rõ, “Hôm nay giữa trưa cậu muốn ăn gì, tôi mời.”
Quách Minh vốn đang không rõ chuyện gì, nghe thấy có người mời mình ăn lập tức vui vẻ ra mặt, “Cảm xúc tốt nha, dẫn bạn gái trở về đúng là có khác, hôm nay còn mời tôi ăn cơm.”
“Tình cảnh của hai người cũng thật tốt.” Phong Quang cảm thán nói một câu.
Linh cảm trong đầu Âu Tuân trở nên mãnh liệt, cậu sợ Phong Quang hiểu lầm chuyện gì, lại nói với Quách Minh: “Tôi mời cậu ăn cơm, cậu đổ rác một tuần.”
Cho nên đây là giao dịch, chứ không phải bọn họ có tình cảm tốt.
Quách Minh oán giận, “Tôi nói cậu một làm đàn ông gì mà tính toán chi li.”
Âu Tuân mặc kệ, nắm tay Phong Quang dẫn đầu đi ra cửa.
Quách Minh nhìn bóng dáng hai người bĩu môi, “Có bạn gái thì giỏi lắm à.”
Thật đúng là rất giỏi, Quách Minh theo sau, cái bóng đèn này cậu ta nhất định phải làm rồi, hừ, Quách Minh căm giận nghĩ, cậu ta sớm hay muộn cũng phải thuyết phụccô vợ của mình tiến thẳng ra đời thực!