Tứ Diệp Thảo là học viện cao trung quý tộc, nữ chính Phương Nhã Nhã xuất thân bình dân lại có thể đến đây học tập nguyên nhân do thành tích của cô ấy rất tốt, dù sao nơi này cũng không nói là không thu học sinh bình dân, nhưng thu nhận đều là nhân tài học giỏi như vầy. Mặc kệ thế nào, trường cao trung này vẫn là coi trọng việc học lên lớp các thứ. Phương Nhã Nhã vốn học ban hai nhưng cách đây không lâu cô đã chuyển tới ban nhất, do cô ta chọc phải Mục Thiên Trạch mà Mục Thiên Trạch lại có tiếng là người dám chọc cậu ta thì cậu ta sẽ không để người đó sống tốt, đúng kiểu nam thần học đường bá đạo, mỗi ngày tra tấn Phương Nhã Nhã, mà chính vì thường xuyên qua lại như vậy mà cảm tình đã tới.
Một học sinh mỹ lệ chuyển trường tới khiến các nam sinh đều rất là hưng phấn, Mục Thiên Trạch sau khi nhìn thấy Phong Quang mà kinh ngạc thì cũng không nhìn cô nữa, nằm trên bàn mà ngủ ào ào, giống như bọn họ chỉ là người xa lạ mà thôi.
Phong Quang cũng không ngại, chỗ ngồi của cô được an bài ở cạnh Phương Nhã Nhã,cô và Mục Thiên Trạch chính giữa cách một người là Phương Nhã Nhã, cô cũng sẽkhông quan tâm Mục Thiên Trạch, nhưng Phương Nhã Nhã lại cảm thấy tò mò với Phong Quang.
“Chào bạn mới, mình tên là Phương Nhã Nhã, là lớp trưởng ở lớp này.” Phương Nhã Nhã vốn không có khả năng lên làm lớp trưởng, cô ấy có thể ngồi lên vị trí này thuần túy là vì bị Mục Thiên Trạch đẩy lên, bởi vì Mục Thiên Trạch biết chỉ với thân phận củacô thì không thể sai khiến các thiếu gia thiên kim khác, mong chờ nhìn thấy cô ấy bị xấu mặt khó xử.
“Chào bạn.” Phong Quang mỉm cười, cô nhìn qua Mục Thiên Trạch, biết cậu ta khôngcó ngủ mà đang lén lút chú ý tình huống bên này, vì thế cô nói tiếp: “Tên của mình lúc nãy đã nói khi tự giới thiệu, kỳ thực mình còn là Mục…”
Cái bàn đột nhiên phát ra âm thanh ngắt ngang lời của cô, Mục Thiên Trạch sắc mặt khó tả đứng lên, lôi kéo tay Phong Quang đi ra khỏi phòng học.
Giờ tự học buổi sáng đều bị hành động của cậu ta mà biến thành an tĩnh, người đầu tiên lấy lại tinh thần vẫn là Phương Nhã Nhã, “Này, Mục Thiên Trạch, cậu làm gì!”
Mục Thiên Trạch không thèm quay đầu lại mà rống lên: “Câm miệng!”
Phương Nhã Nhã kiếp sợ.
“Lớp trưởng đừng lo, mình không có việc gì đâu.” Đây là một câu cuối cùng Phong Quang mỉm cười để lại trước khi bị kéo ra trước cửa phòng học.
không biết sao, hành động khó hiểu của Mục Thiên Trạch và nụ cười không chút hoang mang của học sinh mới khiến trong lòng Phương Nhã Nhã có chút buồn bã mà hoảng loạn.
Mục Thiên Trạch lôi kéo Phong Quang lên sân thượng, xung quanh không có người cậu mới âm trầm hỏi: “cô muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì hết, tôi còn muốn hỏi cậu muốn làm gì đó?” Phong Quang cười trong suốt, “Sao lại không để tôi nói cho hết lời?”
Cậu cười lạnh, “Nói ra quan hệ hai nhà chúng ta sao?”
“không phải hai nhà chúng ta, mà là hai người chúng ta.”
“Có gì khác nhau, dù sao quan hệ của chúng ta là do hai nhà đính ước mà ra, bọn họ từ đầu tới cuối chưa từng hỏi qua ý kiến của tôi.”
“Nhưng cậu cũng không cự tuyệt mà?”
Đúng vậy, hai nắm trước Mục Thiên Trạch biết chính mình có một vị hôn thê thì cậu rất bình thản mà tiếp nhận, nhà có tiền từ sớm đã cho đứa nhỏ đính ước một cái hôn ước cũng không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên, hơn nữa hắn cũng gặp qua Phong Quang, ấn tượng với cô ngoài xinh đẹp cũng chẳng còn gì, bất quá cái ấn tượng xinh đẹp này cũng đủ rồi, dù sao cậu cũng không có người trong lòng, ba mẹ cậu vừa lòng thì cậu đồng ý là được.
Chỉ là, hiện tại không như trước nữa, bởi vì cậu có người trong lòng.