Ngu Thuật cũng không ngốc, cho nên anh đương nhiên hỏi: “Tại sao cô không đi mà chăm sóc cô ấy đi?”
“Tôi phải trở về phòng mình, để nâng cao diễn xuất cho tốt chứ sao, đây không phải càng khiến anh yên tâm hơn sao?” Lúc này thang máy đến nơi, Phong Quang cười, để hai người kia ở lại, rời khỏi thang máy cùng Liễu Hàn.
cô đã có thể tưởng tượng được, bộ dạng của nam chính có tính chiếm hữu cao gặp phải nữ chính ở cùng người đàn ông khác, sẽ chỉnh Ngu Thuật đáng thương này như thế nào.
Phong Quang nói là sẽ trở về phòng mình nâng cao diễn xuất, sự thật thì cô vừa chạm vào giường đã nhịn không được mà nằm xuống, tiếp nhận cuộc điện thoại thần thánh từ thám tử, người trùng tên trùng họ không ít, nhưng mà không tìm được người phù hợp yêu cầu của cô là Ôn Quỳnh.
Quả nhiên, vẫn phải dựa vào Lạc Thần Hi mới có thể tìm được người này sao?
Phong Quang nằm trên giường, nhàm chán nằm một lát, phục vụ gõ vang cửa phòng cô, “cô Hạ, có thư cho cô.”
Thư?
cô xuống giường, sau khi mở cửa thì gặp được một người có bộ dạng khôi ngô, anh ta mặc đồng phục của khách sạn, nhìn thấy Phong Quang liền tươi cười mê người, “cô Hạ, đây là thư thu được ở đại sảnh, thư có ghi là gửi cho cô.”
“Cho tôi?” Phong Quang đưa tay nhận lấy, chỉ thấy trên phong thư trắng mạ vàng có một đóa hoa Mãn thiên tinh màu vàng được điêu khắc lên ở chỗ miệng thư, phong thư được thiếu kế gọn gàng trong sáng, nhưng cũng ẩn ẩn lộ ra sự sang quý.