Rõ ràng anh là một người thoạt nhìn trong trẻo như ngọc, tính cách cũng thật dịu dàng khiến người ta nhịnkhông được mà cảm thấy có thiện cảm, nhưng cố tình, người dịu dàng như vậy, bên trong lại như cất giấu sự lạnh nhạt đến tận xương.
Sâu sắc đến mức, hai vẻ đối lập cực đoan này ở trên người anh lại không hề sinh ra cảm giác khác thường.
Phong Quang nghĩ, có lẽ anh làm ma lâu lắm, cho nên đã quên đi tình cảm của người bình thường?
cô sẽ không đoán được, trên đời này chính là có người như thế, bọn họ trời sinh đã có nhân cách thiếu hụt, cũng bởi vì thiếu hụt và mâu thuẫn, bọn họ sẽ càng thêm cố chấp, mà vừa vặn, An Ức chính là người như vậy.
Phong Quang thấy rằng, anh chính là mục tiêu mà cô phải tiến công chiếm đóng, vậy cô chỉ có chức trách là giúp anh tìm về tình cảm mà anh đã quên đi, yêu đương với ma quỷ không xong, cũng phải đi lên con đường HE!
“An Ức, ngày mai chúng ta đi ra ngoài hẹn hò đi.”
Mắt sáng khẽ cong, “Hẹn hò…”
“Đồ diễn bị cháy rất nhiều, ngày mai bọn tôi không quay được, nếu mai đã có thời gian, tôi dẫn anh đi xem phim vậy, ừm… gần đây phim điện ảnh hình như không có nhiều lắm, chúng ta cứ xem phim điện ảnh lấy đề tài tình yêu được không?”
anh khẽ cười, như cây cỏ mùa xuân, “Được.”