Ôn Quỳnh an ủi hắn, “Cha cậu sẽ không muốn thấy cậu đau buồn.”
Lại qua một tháng, Khâu Lương bước ra từ nỗi đau, mang theo cảm kích tươi cười nói với Ôn Quỳnh: “Mấy ngày qua, cảm ơn cậu đã an ủi tôi, cậu nói không sai, làm người luôn phải hướng về phía trước.”
không, hắn sẽ không hướng về phía trước.
Ôn Quỳnh cảm thấy khủng hoảng.
Khâu Lương rõ ràng đau lòng như vậy, nhưng qua một đoạn thời gian đã có thể tươi cười, thời gian quả thật có thể xóa nhòa tất cả.
Nhưng nếu hắn đã chết thì sao?
Phong Quang không biết đến sự tồn tại của hắn, cho dù thời gian đau buồn chỉ ngắn ngủi từng ấy, cô ấy cũng sẽ không vì hắn mà khóc, thậm chí vĩnh viễn cũng không để tên của hắn ở trong lòng.
Ôn Quỳnh không cam lòng.
Một ngày nào đó, đêm dài tĩnh lặng, hắn có một quyết định.
Hắn muốn dẫn nàng cùng nhau rời đi, rời khỏi thế giới không thú vị này.
Vì thế, tất cả mọi thứ, từ thời khắc này bắt đầu sụp đổ.