“Không phải là từ hôn, bản vương vẫn cùng phủ thừa tướng kết thân, ta cũng chân thành hy vọng biểu muội có thể tìm được phu quân, chẳng qua phu quân kia không phải là bản vương mà thôi.” Tiêu Nhược nói xong không khỏi nhìn về phía Bạch Dung, dùng ánh mắt nói cho nàng biết hắn quyết tâm không phải nàng thì không cưới.
Bạch Dung si ngốc nhìn hắn, ánh mắt lấp lánh.
Ngay trong hoàn cảnh mọi thứ đều lặng thinh, Độc Cô Kỵ lại lên tiếng cười khẽ, “Hay thật.”
“Hồ đồ!” Tiêu Phần vỗ bàn, Độc Cô Kỵ như là đang chê cười, chuyện này rất tổn hại mặt mũi hắn, chính nữ không cưới lại cưới cái thứ nữ, gia đình bình thường thì cũng thôi đi, đây Tiêu Nhược là ai? Hắn là hoàng tử mà Tiêu Phần xem trọng nhất! Cưới thứ nữ làm chính phi, tương lai chẳng lẽ còn để nàng làm mẫu nghi thiên hạ?
“Bệ hạ.” Phong Quang đứng dậy, cúi người nói: “Thân thể thần nữ không khỏe, thỉnh cáo lui.”
Để một nữ tử nghe thấy hôn phu muốn từ hôn thật là làm khó nàng, Tiêu Phần vẻ mặt ôn hòa nói: “Nếu Phong Quang không thoải mái vậy để cung nữ dẫn xuống nghỉ ngơi trước đi, Ngự Hoa viên hoa nở rất đẹp, Phong Quang có thể đi vào đó ngắm hoa thả lỏng tâm tình.”
“Tạ bệ hạ.”
Phong Quang theo cung nữ đi ra đại điện, Vương Từ và Hạ Triều nhìn nhau liếc mắt một cái liền có chung một ý nghĩ, Tiêu Nhược muối từ hôn bản thân hắn không có gì tổn thất, danh tiết Phong Quang lại bị hao tổn, làm gì có chuyện đơn giản như vậy?
Hạ Triều cùng Vương Từ đối phó với Tiêu Nhược như thế nào thì Phong Quang đã không còn hứng thú tìm hiểu nữa, vì thế nàng cũng không biết trên đại điện đã xảy ra bao nhiêu chuyện khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Nàng lúc này dù là đang đi trên đường thì tâm hồn cũng đang kinh ngạc xuất thần, lại càng không để ý cung nữ phía sau sắc mặt khác thường. Nàng bỗng cảm thấy sau gáy tê rần, ý thức rơi vào hôn mê, được cung nữ cẩn thận ôm lấy trước khi ngã xuống đất.
Đêm tối chọc người, một chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua con đường cổ.
Phong Quang nhẹ nhàng mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trên một cái xe ngựa xa hoa, hơn nữa nàng còn đang ngồi trên đùi một nam nhân, bị hắn ôm vào ngực. Hai mắt nàng mê mang ngơ ngác chưa kịp phản ứng, cho dù là ai vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một tuyệt sắc nam nhân ở trước mặt đều sẽ nghỉ bản thân đang nằm mơ.
Nam nhân nghiêm trang sờ sờ đầu nàng, “Ngủ đến choáng váng à?”
“Ngươi!” Nàng lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên là muốn rời khỏi người hắn nhưng lại thất bại, nàng chống hai tay lên ngực hắn, miễn cưỡng tạo ra được một chút khoảng cách, sắc mặt không tốt, “Tuyết Ám… Không đúng, Độc Cô bệ hạ.”
“Đúng là một cách gọi mới lạ nha.” Hắn không vừa lòng nói lại đột nhiên cười: “Ta muốn nghe nàng gọi ta A Kỵ.”
“…Ta tại sao lại ở đây? Ngươi muốn đem ta mang đi đâu?”
“Nàng là người của ta, tất nhiên phải ở bên người ta, trừ bỏ Quảng Lưu quốc thì ta còn có thể đem nàng đến chỗ nào hả? Nghe Lạc Mai nói nàng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu thuật dịch dung của nàng, sao lần này lại trì độn như vậy?”
Nàng nghe nửa đoạn lời nói trước của hắn vừa định tức giận, nhưng phần sau lời nói lại khiến nàng không khỏi nhớ lại một chút cái cung nữ mang nàng đi Ngự Hoa viên kia… Bởi vì lúc ấy nàng tâm sự đầy người, cơ bản là không có để ý nàng ta, thì ra đó là Lạc Mai.
“Ngươi… Ngươi đem ta bắt tới đây có mục đích gì?”
Hắn lắc đầu than thở, “Ta ra lệnh Lạc Mai báo cho nàng để nàng tham gia quốc yến, nếu nàng có thể kiên nhẫn đợi đến phút cuối cùng thì ta cũng không cần sợ nàng chạy mà gấp đến độ phải ra hạ sách này.”
Nàng nhớ tới cảnh tượng bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, chỉ cảm thấy trong lòng tức giận, “Ngươi là Hoàng đế Quảng Lưu quốc, lại vì cầu hòa mà đến, rời khỏi Đế đô thì đến Tiêu hoàng cũng không dám ngăn cản, còn cần ta làm con tin sao?”
Độc Cô Kỵ cảm thất bất lực, một bàn tay vỗ vỗ đỉnh đầu nàng, “Tiểu nha đầu xem ra hiểu lầm ta rất sâu rồi.”