Nam chính dịu dàng an tĩnh, chống lại nữ chính nhiệt tình như lửa, nhìn một cái, có bao nhiêu là xúc cảm đây?
Ôn Quỳnh cự tuyệt, bởi vì nhân sinh đã đủ buồn chán, hắn không nghĩ lại làm bất luận chuyện nhàm chán nào nữa.
Nghe nói, sau đó bộ phim thanh xuân này bắt đầu dùng người mới, nữ chính cũngkhông tìm đến Hạ Phong Quang.
Khâu Lương lắc đầu than thở, ở trước mặt Ôn Quỳnh liên tiếp oán giận nhà đầu tư cỡ nào không có mắt.
Người tên Khâu Lương này giống như xem hắn thành bạn bè, nhưng bạn bè, lại là thứ gì nhàm chán đây?
Ôn Quỳnh cũng không ngắt lời của Khâu Lương, có lẽ vì điểm này nên Khâu Lương lắm lời mới thích càu nhàu trước mặt Ôn Quỳnh, dần dần trở thành một thói quen.
Đợi đến khi Khâu Lương phát hiện hắn là loại người gì, thì tai của hắn mới có thể thanh tịnh.
Ôn Quỳnh nghĩ như vậy.
Nhưng mà một lần ngẫu nhiên, Ôn Quỳnh thuận miệng hòi Khâu Lương lý do mỗi ngày đều chạy đến bệnh viện, Khâu Lương dẫn hắn đến phòng bệnh cách vách, nhìn thấy bệnh nhân nằm ở đó.
“Đây là cha của tôi, lúc tôi còn nhỏ, ông ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó về sau hôn mê bất tỉnh, mẹ tôi thân thể không tốt, cho nên tôi mới thường xuyên chạy đến bệnh viện nhìn ông.” Lúc Khâu Lương nói những lời này, không thấy vẻ đau buồn trênmặt, có lẽ trước đây đã đau buồn xong hết rồi.
Ôn Quỳnh hờ hững nói: “Hy vọng cha cậu có thể nhanh chóng khỏe lại.”
Cho dù hắn đã nhớ ra bệnh nhân này vì sao lại nhìn quen mắt đến vậy, lại nhớ ra vì sao lại hôn mê bất tỉnh, nhưng hắn luôn có thể giữ được vẻ hờ hững.
Ngày lễ tình nhân, ngay cả bệnh viện dường như cũng nhiều hơn một chút sức sống, Ôn Quỳnh ngồi trên giường, nhàm chán nhìn từng người từng người cầm hoa hồng điqua, Khâu Lương đúng giờ đánh tan sự im lặng trong phòng.
“Ôn Quỳnh, theo tôi đến miếu Nguyệt Lão đi.”
Ôn Quỳnh mỉm cười, “Tôi là bệnh nhân đang nằm viện.”
“Yên tâm đi, tôi hỏi rồi, đi ra ngoài trong chốc lát cũng không có việc gì, tôi thấy cậu cả ngày nghẹn ở trong này cũng không phải chuyện gì hay, vẫn nên đi ra ngoài một chút mới tốt, trong bệnh viện đều là mùi nước khử trùng, cậu không muốn ra ngoài hóng gió sao?”
“Nơi này rất tốt, hơn ở chỗ an tĩnh.” Hắn chỉ là không muốn động đậy thôi.
Khâu Lương không ngừng cố gắng, “Nghe nói miếu Nguyệt Lão rất linh, tôi thấy cậu vẫn luôn thân cô thế cô, đi cầu nhân duyên đi, nói không chừng cúi đầu bái Nguyệt Lão, cậu có thể bái ra một cô dâu.”
“cô dâu…” Ôn Quỳnh khe khẽ nói hai từ này, thật lâu trước đây, người đàn ông kia nóicô dâu là một người có thể vĩnh viễn ở bênh cạnh hắn.
Cái vĩnh viễn này, có phải là khi hắn thích cô ấy, sẽ không giết cô ấy không?
Ôn Quỳnh bỗng nhiên tò mò, cho nên hắn cùng Khâu Lương tốn một giờ đi xe, lại tốn mười phút bò lên núi, đến miếu Nguyệt Lão tấp nập người này, Khâu Lương lôi kéo Ôn Quỳnh đi giải sầu là thật, đến nơi đây vì tìm linh cảm cho kịch bản mới cũng là thật, cho nên đến miếu Nguyệt Lão Khâu Lương liền lôi máy ảnh ra chụp không ngừng, hoàn toàn không rảnh bận tâm đến Ôn Quỳnh lần đầu tiên đến nơi có nhiều người như vậy.
Ôn Quỳnh ghét chỗ đông người, càng ghét chỗ ồn ào ầm ĩ, hắn bắt đầu cảm thấykhông vui, không nên vì nhất thời hiếu kỳ mà đến nơi khiến người khó chịu thế này.
Một khắc ấy khi hắn xoay người, một thân hình mềm mại tiến vào lòng hắn.
Đó là cảm giác gì?
Mềm mại đến mức muốn khảm nhập vào thân thể, ngọt ngào đến mức muốn ôm lấy,không ngừng đòi hỏi… Ôn Quỳnh không biết phải diễn tả cảm xúc ấy như thế nào.
cô rất nhanh đã rời khỏi cái ôm của hắn, “Thật có lỗi.”
A... âm thanh của cô ấy, cũng uyển chuyển êm tai đến mức khiến hắn muốn mạnh mẽ đè cô xuống dưới người, nghe tiếng khóc cầu xin tha thứ của cô.
Ôn Quỳnh lần đầu tiên có loại cảm giác không thể khống chế như vậy, loại cảm giác này rất xa lạ, cho nên hắn cảm thấy mờ mịt, ngay sau đó, bản năng của hắn cảm thấy sự xa lạ này là không thể khống chế, mà hắn luôn luôn không thích cảm xác không thể nắm trong lòng bàn tay.
Nhưng hôm nay, mọi thứ mà hắn không thích, mọi lý trí tính toán của hắn, tuyên bố bỏ hắn mà đi.
Hắn muốn cô gái này.
Mà cô gái này, khi suy nghĩ cuồn cuộn đến với hắn đã vội vã rời đi.
Khâu Lương không biết đã đến từ khi nào, “Người vừa chạy trốn… nhìn bóng dáng hẳn là Hạ Phong Quang, tôi vừa gặp người đại diện của cô ấy, khẳng định là Hạ Phong Quang rồi.”
“Hạ Phong Quang…” Ôn Quỳnh yên lặng nhớ kỹ cái tên này, tay hắn chậm rãi để lên ngực, trái tim trong lồng ngực nhảy lên mãnh liệt, thúc giục hắn bắt lại cô gái đó.
không cần phải gấp gáp.
Hắn nói với chính mình, cô ấy trốn không thoát.
Bởi vì cảm xúc dao động quá lớn, Ôn Quỳnh về bệnh biện, bác sĩ nói bệnh tình tăng lên, Khâu Lương rất tự trách vì thấy bản thân làm hại bệnh tình Ôn Quỳnh càng nghiêm trọng.
Ôn Quỳnh cũng không nói gì, có đôi khi lòng áy náy của một người rất tốt để lợi dụng.
Phái người theo dõi Phong Quang đã không thể thỏa mãn hắn nữa, tình cảm kịch liệtkhông thể phát ra, hắn bắt đầu viết thư ở bệnh viện, cũng bắt đầu tìm người đàn ông ở phòng bệnh cách vách, chậm rãi kể về phần tình cảm không thể thổ lộ này, giống như mười mấy năm trước, khi bọn họ cùng nhau nói chuyện phiếm, Ôn Quỳnh chậm rãi nói, người đàn ông kiên nhẫn nghe, chỉ khác là, người đàn ông đang hôn mê khôngbao giờ có thể trả lời hắn nữa.