Phong Quang phẫn nộ buông bút ngồi xuống, làm bộ như chăm chú nhìn bảng đen, nhìn không chớp mắt.
Ngón tay Âu Tuân tựa như lơ đãng mà xẹt qua hai chữ cô viết xuống trêngiấy, cậu mặt không thay đổi đem vở cất vào trong ba lô, tiếp theo cậu rất tự nhiên mà mở sách trên bàn ra, coi như nghiêm túc mà nghe giảng, trừ bỏ việc tay cậu để trên sách từ đầu tới cuối đều không có lật qua trang khác…
Tiếng hít thở của người bình thường khác khá khó để nghe thấy, nhưng cậu giống như có thể nghe thấy tiếng hít thở của cô, bỗng nhiên thấy rằng đây là âm thanh dễ nghe nhất trên đời này, gió từ cửa sổ đưa mùi thơm trênngười cô đưa đến đây, vẫn luôn quanh quẩn tại chóp mũi cậu, thật sự là thơm đến đòi mạng.
Hầu kết cậu lăn lộn, đứng ngồi không yên, huyết dịch trong cở thể sôi trào một trận, nhớ lại cảm giác cơ thể của cô đặt trên người cậu, nhớ lại xúc cảm mềm mại trước ngực cô… cô cách cậu gần như vậy, chỉ cần đưa tay ra là có thể hung hăng đặt cô dưới thân, không ngừng chiếm đoạt, không ngừng ham muốn…
Hô hấp của Âu Tuân trở nên dồn dập, lực hấp dẫn của cô quá mức chết người, cậu không thể chống cự, tay vừa mới duỗi qua một chút, tiếng chuông đã ngắt quãng động tác của cậu.
Thời gian một môn học qua rất nhanh, ít nhất Âu Tuân cảm thấy quá nhanh, cậu nhìn người ở bên cạnh thu dọn xong đứng dậy, vì thế cậu cũng đứng lên theo.
Phong Quang nhìn cậu đứng lên cũng không làm gì, ngược lại còn nhìn bản thân cô, hơn nữa trong mắt còn có một thứ cảm xúc không khó hiểu, côkhông rõ nên sửng sốt một lát, sau đó theo bản năng bày ra thái độ cao ngạo nói: “Tuy rằng vài lần trước ở chung với cậu không vui vẻ gì mấy, bất quá bản tiểu thư đại nhân đại lượng, tôi không so đo với cậu, bây giờ tôi phải đi, hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại.” Luống cuống nói xong, trong lòng Âu Tuân hận không thể đánh chết chính mình, thế nào có thể nói một câu hẹn gặp lại như thế chứ.
Nhưng Phong Quang đã đi vòng qua cậu mà rời khỏi phòng học, cậu đuổi theo đi ra, tại cửa phòng học bị hai người ngăn chặn đường đi.
Quách Minh cười hì hì nói: “Aiz, Âu Tuân, máy tính của Tiểu Lục hỏng rồi, tôikhông biết sửa, nhân tiện mang em ấy đến tìm cậu.”
Nói xong, Quách Minh có ý khác mà hàm xúc trừng mắt nhìn Âu Tuân, ý bảo cậu tốt nhất nên nắm chắc cơ hội đi.
“Âu Tuân, máy tính của em bỗng nhiên không mở máy được.” Triệu Tiểu Lục xin giúp đỡ nhìn Âu Tuân, bộ dạng khổ sở đáng thương.
Nhưng Âu Tuân lạnh nhạt nói: “Tôi không phải nhân viên sửa máy tính.”
Triệu Tiểu Lục sững người, biểu tình cực kỳ xấu hổ, cô không nghĩ Âu Tuân sẽ cự tuyệt cô, ngay cả Quách Minh đứng một bên cũng kinh ngạc mở to mắt, này, người anh em, đây không phải người tình trong mộng của cậu sao!? Đó là thanh mai trúc mã, thân thiết từ nhỏ đấy!
Âu Tuân không để ý bọn họ, cậu vội vã chạy tới cầu thang bên kia, Quách Minh chưa từng gặp qua Âu Tuân cũng có lúc có sức sống như vậy, cho dù là lúc cậu ấy thừa nhận mình thích Triệu Tiểu Lục người cùng cậu lớn lên, cả người cậu ấy cũng bị vây bởi một cỗ hơi thở chán chường, cảm giác giống như không phải là đang tự bộc bạch, ngược lại giống như không chút để ý nói ra một chuyện không có quan hệ gì với bản thân mình.
Quách Minh nhức đầu, “Thằng nhóc này gần đây có phải đổi tính rồi không,anh nhớ rõ hồi năm nhất cậu ta đã nói môn tin học cơ bản này không có kiến thức gì, huống chi cậu ta đã năm bốn, gần đây thế nào ngày nào có môn này đều chạy tới?”
“Có thể là… Âu Tuân thích giáo viên này giảng bài?” Triệu Tiểu Lục đoán.
“không có khả năng đâu, cậu ất đối với giáo viên có liên quan đến tin học và chương trình học khác đều xem thường, hơn nữa giáo viên này cũng khôngphải mỹ nữ gì, cậu ấy tới nghe giảng để làm gì ta?”
“Âu Tuân anh ấy, luôn có chút kỳ lạ.” Ánh mắt Triệu Tiểu Lộ ảm đạm, từ nhỏ đến lớn mỗi lần cô có phiền phức đều có thói quen tìm Âu Tuân, mà bất luận là chuyện gì Âu Tuân cũng sẽ giúp cô, cô coi Âu Tuân là một người anh tốt nhất của cô, nhưng mà gần đây, anh ấy đối với cô giống như ngày càng lạnh nhạt.
Quách Minh không thể để một cô gái có bộ dạng đau lòng, cậu lập tức nói sang chuyện khác, “không phải là sửa máy tính sao? không có cậu ta thìkhông còn ai sao? đi, anh giúp em sửa!”
Giờ phút này Quách Minh đã hoàn toàn quên vừa nãy vì tạo cơ hội cho Âu Tuân và Triệu Tiểu Lục, cậu đã nói bản thân không biết sửa…