Phong Quang nghĩ nghĩ, “Chị Hàn, chị đưa mấy bức thư đó cho em đi, em muốn nhìn một chút xem anh ta viết cái gì, có lẽ có thể tìm người hỗ trợ, nhìn xem có thể phát hiện ra manh mối gì không.”
“Mấy lá thư đó chị đã ném rồi, bây giờ còn không biết nằm ở bãi rác nào đó, chúng ta ở cùng với mọi người trong đoàn làm phim, em không cần lo lắng, cái người viết thư đó tóm lại không có gan đến đây làm loạn quấy nhiễu em đâu.”
Mấy câu này sao nghe giống như nói trước bước không qua thế?
Phong Quang ý thức được là cho dù Liễu Hàn có nữ cường đến mức nào, cô ấy cũng không phải là vạn năng, cô không vừa lòng nói: “Về sau không được đọc lén thư của em nữa, cho dù thật sự là antifan gửi đến, em cũng sẽ tự mình xác nhận.”
“Aiz, chị nói em này bé con à, em đang trách chị sao?” Liễu Hàn dùng ngón trỏ chọc chọc trán cô, “Chị đây là vì tốt cho em.”
“Hừ, em không thèm, chị cũng chỉ ỷ lớn ăn hiếp em thôi.” Phong Quang bĩu môi, sau khi nói dỗi xong thì thong thả xoay người rời đi.
Liễu Hàn đem mặt nạ trong tay đắp lên mặt tiếp, rất là mệt tim mà nói: “Chị đây ngày nào cũng vất vả như vậy, còn khôngphải vì bộ phim của em sao?”
Liễu Hàn về phòng đóng cửa xong, thu dọn xong hết rồi mới nằm lại giường bắt đầu ngủ dưỡng da, chỉ là vừa tắt đèn khôngbao lâu, cô loáng thoáng thấy sau rèm cửa sổ có cái gì đó.
cô đã đóng cửa sổ, nên cũng không có gió, nhưng bây giờ rèm cửa sổ lại động đậy…
Liễu Hàn không dám đi qua, núp trong chăn nguyên đêm không dám ngủ, vì vậy dẫn đến ngày hôm sau mang hai cái quầng thâm mắt thật to.