“cô! cô làm cái gì vậy!” Chân Tiếu Nhân đem biểu hiện của một người hiền lành diễn tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cho dù là một thầy giáo tốt cũng sẽ phát giận, vì thế, ông ta chỉ vào Phong Quang, “cô… cô phải xin lỗi với tôi!”
“Xin lỗi? Ông đi nằm mơ còn thực tế hơn.”
“Cho dù cô là tiểu bối, nhưng cũng phải vì hành vi của mình mà trả giá lớn, tôi sẽ tố cáo cô.”
“Tôi chờ.” Trong đôi mắt đẹp lộ ra sự cao quý mà lười biếng, “Nhớ kỹ, tôi tên là Hạ Phong Quang, là đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị, ông có bản lĩnh táng gia bại sản, thì cứ tố cáo tôi, tôi lúc nào cũng có thể theo hầu.”
Tập đoàn Hạ thị… Trong lòng Chân Tiếu Chân kinh hãi, ông chỉ là một giáo viên mỹ thuật tạo hình, không phải chủ nhiệm lớp, cho nên ông ta cũng không hiểu biết bối cảnh gia đình của mỗi học sinh, bởi vậy ông ta cũng không biết Hạ Thiên là người nhà họ Hạ, cũng sẽ không biết người bị ông ta trộm tranh lại chính là thiên kim đại tiểu thư tập đoàn Hạ thị.
Xem đi, âm thanh của mọi người lặng lẽ chấm dứt, tuy rằng trong lòng nghĩ đại tiểu thư nhà họ Hạ này đúng là vô pháp vô thiên, nhưng mà ai cũng không dám đắc tội nhà họ Hạ.
“Hạ Thiên, đi thôi.” Phong Quang giống như đại ca xã hội đen mà rêu rao.
Hạ Thiên ngây người trong lòng Quách Minh một lúc lâu, nửa ngày mới phản ứng lại mà đáp lời.
không ai dám ngăn bọn họ lại, đi phía trước, như là nhớ tới cái gì, Quách Minh tiện tay đem bức tranh quăng đi, cười nói với Chân Tiếu Nhân: “Đúng rồi, chủ đề của bức họa này không phải là sinh trường gì sất, tôi cho nó cái đề mục là con mẹ nó Bạch Nguyệt Quang.”
cô xoay người, bóng lưng phóng khoáng.
“Chị họ của em thật là quá đẹp trai!” Hạ Thiên ôm mặt nói xong, vội vã bỏ Quách Minh lại đi cùng Phong Quang.
Quách Minh đi ở sau cùng, lại than thở một phen bản thân ở trong lòng Hạ Thiênkhông có địa vị gì, cậu bấm một số điện thoại, “Chuyện vừa xảy ra cậu cũng thấy đấy.”
Bên kia chỉ đáp lại một chữ, “Ừ.”
“Tôi biết cậu có bản lĩnh, bất quá lần này tôi thầm nghĩ phải nói, nhất định không thể buông tha tên Chân Tiếu Nhân kia.”
“Được.”
Ngày hôm sau, tin tức xã hội ùn ùn kéo đến đưa tin một sự kiện, giáo viên mỹ thuật tạo hình ở một trường cấp ba lợi dụng chức vị, bỉ ổi dâm ô nữ học sinh, còn nhiều lần dùng tranh của học sinh vẽ mà ghi lên tên của mình đi tham dự bình chọn khen thưởng, học viện xử phạt sa thải với hắn, cũng bởi vì chuyện dâm ô với học sinh màđang nhận điều tra của cảnh sát.
Thời điểm Phong Quang nghe tin tức này từ miệng của Phong Quang, thế mà khôngcảm thấy ngoài ý muốn, có thể tùy ý khống chế dư luận như vậy, người mà cô nhận thức trừ bỏ Âu Tuân thì không còn ai khác, bản thân cô tự làm tổ ở trong phòng, đầu óc trống rỗng, không biết nên làm cái gì.
Hạ Thiên thấy vé máy bay cô để trên bàn học, không khỏi kêu to, “Chị! Chị muốn xuất ngoại!?”
“Ừ.” Phong Quang ngồi trên giường lật một quyển sách, không có tinh thần gì đáp lời, kỳ thực quyển sách này đã thật lâu không được lật qua trang mới.
Hạ Thiên hô to gọi nhỏ một trận, thấy Phong Quang vẫn luôn trả lời cho có lệ, cô thở phì phì đi ra khỏi phòng, gọi điện cho Quách Minh, cô muốn phát giận.
Quách Minh bên kia vừa thấy là cô vợ nhỏ của mình gọi tới, lập tức vô cùng vui mừng nhận cuộc gọi, “Uy, Hạ Thiên, nhớ anh sao?”
“Nhớ anh cái con khỉ! Tiểu Quách tử, chị của em muốn xuất ngoại! Chị ấy không cần em nữa!”
“Cái gì!!!?” Quách Minh la đến âm nam cao, chẳng quan tâm còn đang nhận điện thoại, chạy tới gõ cửa phòng Âu Tuân, “Âu Tuân! Bạn gái cậu sắp bỏ chạy! cô ấy muốn xuất ngoại kìa! Sẽ không trở lại đâu!”
Trong phòng tối mịt mờ, hắc ám ngột ngạc.
Ngồi ở trong góc, vết máu cũ mới lẫn lộn trên cánh tay cậu, sau khi nghe được âmthanh của người bên ngoài, con dao trên tay kia không nắm chắc, rơi xuống đất.