Cuối chùng, chuyện xử lý giải dược giao cho Lam Thính Dung đi làm, nửa viên giải dược để trong tay hắn, quả thực so với để trong tủ sắt còn yên tâm hơn, bởi vì hắn là nam chính thứ nhất, mà Thẩm Hư bất quá chỉ là nam chính thứ tư thôi.
Nam chính thứ nhì là Mộ Lương, nam chính thứ ba là Kha Hoài, hiện tại trong hậu cung của Hạ Phong Nhã cũng chỉ có duy nhất một nam nhân còn chưa login, Phong Quang tính toán tình tiết đã sắp hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo rồi, lập tức vỗ trán mình, vì sao còn chưa login vào? Nam chính thứ năm không phải là Lam Thính Vũ đệ đệ của Lam Thính Dung sao?
Còn nhớ rõ hắn ban đầu vốn là một người thích đoạn tụ chi phích, nhưng miễn cưỡng bị Hạ Phong Nhã bẻ thẳn, từ đó về sau từ một tên playboy tận tình ăn chơi ca múa, biến thành một nam nhân một lòng si mê độc nhất vô nhị.
Khoan đã, đoạn tụ chi phích?
Vậy ngày ấy nàng thấy hắn cùng với vị Tô Bích cô nương kia lăn giường là chuyện gì?
Phong Quang suy nghĩ hồi lâu, vẫn là trăm suy không thể lý giải, mười lăm năm mới lại nhớ lại tình tiết, nàng phát hiện bản thân ngoại trừ tình tiết đại khái ra đã quên gần hết rồi, mấy năm qua, từ hoàng thái nữ biến thành nữ hoàng, cuộc sống của nàng quá mức an nhàn, ngay cả con người cũng trở nên lười nhác rất nhiều, tất nhiên là khôngcó thói quen tốt là ngày nào cũng nhớ lại tình tiết.
“Đúng là sống vì sự lo âu, chết vì cảnh an lạc.” Phong Quang ngồi trong lều trại, lắc đầu than thở.
không biết cố Ngôn đi vào từ lúc nào, hỏi: “Bệ hạ sao lại có cảm khái như vậy?”
Nàng sớm đã có thói quen bốn người Tiểu Ngã đem lời của nàng như gió thổi bên tai, cho dù nàng hạ lệnh nói bao nhiêu lần là không được để Khiêm vương tiến vào, khôngqua bao lâu, nàng liền có thể nhìn thấy cố Ngôn hăng hái thong thả tiến vào lều trại của nàng.
Nàng bẹp miệng, lười biếng nói: “Chính là có cái gọi là không thể đo được mây gió…”
“Bệ hạ có biết bản thân mỗi khi suy nghĩ muốn nhảy qua chuyện khác sẽ nói cái gìkhông?”
Nàng mù mờ, “Nói cái gì?”
“Đó là như không thể đo được mây gió, hôm nay nương phải lập gia đình, chính là mấy câu ông nói gà bà nói vịt như vậy.”
Hắn thật đúng là hiểu nàng…
Phong Quang rất sĩ diện thẳng sống lưng lên, “Là ngươi muốn hỏi, ta chỉ trả lời chi tiết lại thôi.”
“Có lẽ, lần sau thần muốn hỏi bệ hạ chuyện gì, cần phải đổi phương pháp khác.”
“Phương pháp gì?”
Hắn thản nhiên mỉm cười, dịu dàng nói: “Ví dụ như đem bệ hạ nhốt lại trong một lồng sắt, cho đến khi bệ hạ chịu nói thật mới thả ra.”
Sống lưng Phong Quang dâng lên ý lạnh nhè nhẹ, nàng cố gắng bình tĩnh, “Ngươi dám?”
Hắn cười nhưng không nói.
Hắn thực sự dám.
Phong Quang nhận thức được việc này, ruột gan không khỏi run lên, tâm kinh sợ, như chó săn mà chạy tới ôm lấy cánh tay hắn nói: “Vương thúc yên tâm, vương thúc muốn biết cái gì, cho dù có là hình mẫu lý tưởng của ta, hay là ta thích ăn gì, thích chơi gì… cho dù là ngày nguyệt sự của ta, ta đều nhất định không giấu diếm gì mà nói hết.”
“Hình mẫu lý tưởng của bệ hạ, là nam nhân dịu dàng chăm sóc, bệ hạ thích ăn bánh quế hoa, đồ ngọt như kẹo hồ lô, chuyện bệ hạ thích nhất là mỗi ngày nằm ngủ mơ đùa giỡn nam nhân, còn kinh nguyệt… bệ hạ là ngày mười bảy mỗi tháng đến.” Ngay khi Phong Quang đang nổi da gà sởn tóc gáy, hắn nâng tay nàng lên, kéo nàng lại dán lên ngực mình, “Bệ hạ, những chuyện người nói, thần đã biết từ lâu, có lẽ lần này người có thể thử nói với thần, ví dụ như, bệ hạ chọn cùng thần không mai mối gì mà tằng tịu với nhau, thật sự chỉ vì muốn có một đứa con thôi sao?”
Nếu nàng trả lời là “phải”, Phong Quang có thể tưởng tượng được bản thân sẽ bị hắn như vậy như vậy như vậy mà “đại chiến” ba trăm hiệp.
Cho nên nàng lựa chọn trả lời một cách thành thật, “Có con chỉ là chuyện phụ, ngủ với ngươi mới là mục đích chân chính.”