Phong Quang nhìn An Đồng một cái, lại nhìn Phương Nhã Nhã một cái, như gặp phải đối thủ lớn.
“anh An!” Phương Nhã Nhã đến gần liền hưng phấn gọi.
Phong Quang ôm cánh tay, cười như không cười nhìn An Đồng.
An Đồng khụ nhẹ một tiếng, “cô Phương, sau này nên đổi cách xưng hô với tôi đi.”
“A?” Phương Nhã Nhã không hiểu, nhưng người phía sau cô hướng về Phong Quangđang bày ra bộ dạng của chính cung hoàng hậu, liền hiểu được mọi chuyện, “Em đã biết, An… An học trưởng.”
Phong Quang vừa lòng, Mục Thiên Trạch lại không hài lòng, “Hạ Phong Quang, tại saocô lại ở đây?”
“Tại sao tôi không thể ở đây? Tôi nấu canh cho An Đồng uống không được sao?”
Mục Thiên Trạch nhìn cái bát để trên bàn, khó mà tin được nói: “cô còn có thể nấu cơm? Đùa à.”
“Chuyện cậu không biết về tôi còn nhiều lắm.” Phong Quang si ngốc nhìn chằm chằm An Đồng, “Chỉ cần là vì An Đồng, tôi chuyện gì cũng có thể học làm.”
Mục Thiên Trạch đánh giá hai chữ, “Háo sắc.”
“Tôi là háo sắc đấy, chỉ nghiện một người mà thôi.” Tay Phong Quang nâng cằm, ánh mắt cô khi nhìn An Đồng đều có thể không nháy một cái.
“anh họ anh không thấy cô ấy ghê tởm sao!?”
An Đồng sờ sờ đỉnh đầu Phong Quang, Phong Quang liền giống như động vật nhỏ híp mắt lại, chỉ thiếu lỗ tai với cái đuôi mà thôi, anh cười nói: “Phong Quang rất đáng yêu.”
anh xác định anh định nuôi bạn gái, chứ không phải nuôi thú cưng chứ?
Mục Thiên Trạch không nói gì.
Trong lòng Phương Nhã Nhã cảm thấy thật khó nói, bất quá không giống Mục Thiên Trạch, trước khi có Phong Quang, An Đồng sẽ cho phép cô xưng hô thân thiết, anhcũng chỉ lộ ra biểu cảm ôn nhu như vậy với Phong Quang… không được, cô không thể nghĩ như vậy, nghĩ như vậy không phải là ghen tỵ sao?”
Phương Nhã Nhã lắc đầu, đá đi ý tưởng không bình thường trong đầu, nói với Phong Quang, “Chúng ta sẽ có hoạt động cắm trại dã ngoại, bởi vì buổi chiều hôm nay bạnkhông có ở học viện, cho nên mình đến thông báo cho bạn, bạn ở nhà nhớ chuẩn bị thật tốt nha.”
“Cắm trại dã ngoại…” Tuy rằng sắp tới không có chuyện gì, nhưng Phong Quang cũng chẳng có hứng thú, “Tôi có thể không đi không?”
Mặt Phương Nhã Nhã lộ vẻ khó xử, “Toàn bộ bạn học đều sẽ đi, đây là hoạt động tập thể, hơn nữa bạn Hạ là học sinh chuyển trường, nếu đi thì cũng có thể quen thuộc với mọi người hơn, như vậy không phải rất tốt sao?”
“Phong Quang, em nên đi đi.” An Đồng bỗng nhiên mở miệng theo, “Có lẽ em có thể quen biết rất nhiều bạn bè.”
Phong Quang sửng sốt, nhìn anh nở nụ cười, là loại tươi cười xinh đẹp nhất, “Được, em đi, nhưng mà, anh cũng phải đi.”
Đừng tưởng cô không biết anh đang suy nghĩ cái gì.
An Đồng ôm trán, trong bắt đầu cảm thấy không ổn, “Phong Quang…”
“Lớp tưởng, tôi có thể gọi An Đồng đi chung với tôi không?”
Phương Nhã Nhã kích động, “Có thể chứ, hoạt động cắm trại dã ngoại nhiều người mới náo nhiệt, hơn nữa anh… An học trưởng trước kia là học sinh trường cao trung của chúng ta, có rất nhiều người bây giờ còn sùng bái anh ấy đó, giáo viên tuyệt đối khôngcó ý kiến!”
“Các người biết cơ thể của tôi không thích hợp.” Những lời này của An Đồng khôngphải viện cớ mà là sự thật, đa số thời gian hiện giờ của anh vẫn còn ngồi trên xe lăn.
Nào ngờ Phong Quang cười tủm tỉm nói: “không cần lo lắng, em có thể cõng anh.”
Mục Thiên Trạch cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau, “anh họ, em cũng có thể cõng anh.”
Gần đây An Đồng luôn ở trong biệt thự, những lời đồn đại không tốt kia cũng từ từ khuếch tán, anh hẳn là nên ra ngoài đi dạo.