Dưới tàng cây Tam Sinh hôm nay vây quanh không ít người, thành viên Hắc Y Bang thì khỏi phải nói, người Mê âm Các tất cả đều đến đông đủ, mà quần chúng vây xem còn lại, nữ là nghe được nam thần muốn kết hôn mới chạy tới góp vui, nam tất nhiên là vì nữ thần mới lại đây nhìn trộm một chút, so với Triệu Tiểu Lộ vôna vì trở thành đệ tử của Trầm Vô Ngôn thanh danh sớm đã lan truyền khắp nơi, Nhậm Ngã Hành người này bọn họ thế nhưng cho tới bây giờ chưa từng nghe qua.
Ngay khi không khí hai bên phân ra vô cùng quỷ dị thì Thẩm Vật Ngôn nở nụ cười lên tiếng, “Thật là khéo, không nghĩ tới các người cư nhiên cũng chọn ngày hôm nay mà kết duyên.”
“Đúng là khéo thật.” Phong Quang đứng ở bên người Âu Tuân, hôm nay côcũng có thể lộ ra một nụ cười ngọt ngào đối với Thẩm Vật Ngôn, “Bất quá, chúng tôi đến trước, cho nên chúng tôi cũng có thể kết duyên trước.”
Thành thân trong game gọi là kết duyên, người chơi cũng có thói quen đem cây Tam Sinh gọi là cây Nguyệt Lão, cây đại thụ này cao chọc trời, phía trêntreo rất nhiều dây màu đỏ, trên mỗi sợi dây đỏ đều treo thẻ kết duyên gọi là Nhân Duyên Ký, trên mỗi Nhân Duyên Ký đều viết những cái tên khác nhau, muốn hỏi vì sao game này nhiều người như vậy mà thẻ kết duyên lạikhông treo đầy, tất nhiên là vì kết hôn nhiều, ly hôn cũng nhiều.
Thẩm Vật Ngôn nói: “Mọi người đều cùng lúc đi ra khỏi Động không Gian, côdựa vào cái gì mà nói các người đến nhanh hơn một bước so với chúng tôi?”
NPC mỹ nữ dưới tàng cây nhìn xem đám người Phong Quang, lại nhìn qua đám người của Thẩm Vật Ngôn, thẻ kết duyên trong tay cô không biết là nên đưa cho ai.
Phong Trần Nhất Thương sớm đã không kiên nhẫn rút thương ra, “khôngbiết ai đến trước à, đánh một trận là biết!”
“Tao đánh với mày.” Phó bang chủ Mê âm Các Bất Ngữ cầm đao đứng lên.
Hạ Thiên hừ một tiếng nặng nề, cô bây giờ nhìn thấy tên Bất Ngữ này liềnkhông ưa, bởi vì anh rể nói cho cô biết cái tên này thật ra là nhân yêu, thật ra người điểu khiển là một cô gái.
Phong Trần Nhất Thương nghe được âm thanh không vui của Hạ Thiên, ngay cả ước hẹn gì cũng không thèm đoái hoài tới, hắn bận rút về đi lấy lòng Hạ Thiên, chuyện thư tình hồi tiểu học hắn nhưng mất một ngày một đêm mới làm cho cô không tức giận nữa.
Triệu Tiểu Lục đã lâu không nói gì do dự hồi lâu, cô nhìn Âu Tuân, “Em có thể nói mấy câu với anh không?”
Âu Tuân không lập tức trả lời, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Phong Quang.
Phong Quang suy nghĩ một lát, gật gật đầu, “anh đi đi.”
Âu Tuân thế này mới đi qua, cùng Triệu Tiểu Lục đi xa vài bước, bọn họ muốn nói gì cũng không ai nghe được.
Phong Quang thấy bộ dạng thần thông mọi chuyện của Thẩm Vật Ngôn,không khỏi hỏi: “anh không lo lắng Triệu Tiểu Lục không thích anh sao?”
“cô cũng không lo lắng cậu ta, tôi còn lo lắng cái gì?” Người trong miệng Thẩm Vật Ngôn tất nhiên là Âu Tuân.
Phong Quang bày ra thần sắc kiêu ngạo, “Người anh ấy thích là tôi, tôikhông thèm lo lắng làm gì.”
“Hy vọng cô có thể vĩnh viễn duy trì sự tự tin này.” Thẩm Vật Ngôn vừa ôn hòa nói xong, quanh thân anh bỗng nhiên hiện ra một tầng hào quang, tiếp theo anh ta liền biến mất dưới tàng cây Tam Sinh.
không chỉ Thẩm Vật Ngôn, những người khác cũng liên tiếp biến mất giống như vậy, thời gian chỉ vài giây sau, dưới bóng cây Tam Sinh cuối cùng chỉ còn lại Phong Quang và Âu Tuân.
Phong Quang ngơ ngác nhìn Âu Tuân đi đến bên người cô, cô không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, “Game… có bug?”
Vậy cũng không thuyết phục, bởi vì hai người bọn họ vẫn còn đứng ở đây.
“anh khiến những người dư thừa đó rời đi, bọn họ thật chướng mắt.”
Phong Quang mở bảng điều khiển, nhìn qua kênh thế giới, chỉ thấy tất cả đều đang lên tiếng chuyện vì sao bản đồ cây Tam Sinh không vào được, vừa muốn Thần hành đến cây Tam Sinh nhưng người trong bản đồ đó đã đầy rồi.
cô tiến lên ôm Âu Tuân, sùng bái đầy mặt, “Chuyện này là do anh làm!?”
“Phải.” Trong lòng có mỹ nữ yêu thương nhung nhớ, tâm tình Âu Tuân cực kỳ sung sướng.
“Ha ha, tên khốn Thẩm Vật Ngôn này bây giờ không thể đoạt với em, đúng rồi, Triệu Tiểu Lục nói gì với anh vậy?” Tuy rằng hiện tại cô rất có lòng tin, nhưng vẫn sẽ tò mò.
Âu Tuân nói: “cô ấy không biết em chính là Phong Quang.”
“Cho nên… cô ấy tưởng anh chân giẫm hai thuyền?”
Nhắc tới cái này, sắc mặt Âu Tuân cũng không tốt lắm, “Ừ.”
Âu Tuân vì Phong Quang chuyện cực đoan nào cũng có thể làm, làm sao có thể chân đứng hai thuyền đây?
Thì ra có người cũng biết bản thân mình rất cực đoan.
Phong Quang cười tựa vào lòng Âu Tuân, “Trước kia em thế nào lại khôngphát hiện ra Triệu Tiểu Lục người này thú vị như vật chứ.”
Âu Tuân không thích cô chú ý những người khác, ngay cả con gái cũng vậy, nắm tay cô đi đến trước mặt NPC, rõ ràng lưu loát nói: “Nhân Duyên Ký.”
NPC nữ có tên Nhân Duyên cười, một tay cầm thẻ kết duyên, một tay cầm bút lông đưa ra, “Mời các hạ cùng tình nhân của mình viết tên lên Kết Duyên Ký, ném lên cây Tam Sinh là có thể kết thành phu thê.”
Âu Tuân tiếp nhận bút, tại mặt trên viết hai chữ “Âu Tuân”, không phải ID game của mình, mà là tên thật.
Âu Tuân viết xong liền đem bút đưa cho Phong Quang, cô đương nhiên cũng viết tên thật của cô, chỉ là chữ viết bằng bút lông của cô không đẹp, đợi viết xong, nhìn qua chữ “Âu Tuân” xinh đẹp như vậy ở bên cạnh ba chữ “Hạ Phong Quang” xấu xấu, cô có chút ngượng.
“Em viết… hình như hơi xấu.”
“Em viết rất đẹp.” Âu Tuân cười khẽ, một tay cầm thẻ nhân duyên, tay kia thì nắm tay cô nâng lên, hôn nhẹ mu bàn tay cô, cùng lúc đó Âu Tuân cũng buông tay ra ném Nhân Duyên Ký, Nhân Duyên Ký bay lên trên cây, tự động treo lên một dây tơ hồng.
Lúc này, âm thanh hệ thống game vang lên trong đầu mỗi một người chơiđang onl: Giang hồ vui mừng cấp báo, hiệp sĩ Nhậm Ngã Hành cùng nữ hiệp Vãn Dương dưới tàng cây Tam Sinh hỉ kết lương duyên, trời chưa tàn tất tình chưa tận, đất chưa nứt tất tình còn đó, biển chưa cạn tất tâm tương liên, đá chưa nát tất nguyện trường tồn, kiếp này đời này, không rời khôngbỏ, suốt đời suốt kiếp, mãi mãi bên nhau(!), người chơi nhanh chóng khẩn cấp đi đến dưới tàng cây Tam Sinh cùng nhau chứng kiến đoạn nhân duyên mỹ mãn này.
(!)Nguyên văn: thiên bất lão tắc ái bất tuyệt, địa bất liệt tắc tình bất tẫn, hải bất khô tắc tâm tương liên, thạch bất lạn tắc ý vĩnh tồn, kim sinh kim thế, bất ly bất khí, vĩnh sinh vĩnh thế, tương hứa tương tòng.
Trong game chỉ có thể thông báo ID người chơi viết lên Nhân Duyên Ký, cho nên âm thanh hệ thống như trước là Nhậm Ngã Hành và Vãn Dương, khônghề ngoài ý muốn, kênh thế giới bỗng nhiên nổ tung trời.
“Fuck, ai nói người trong bản đồ đã đầy đấy!”
“Tôi không phục! Dựa vào cái gì bọn họ kết hôn có tiếng hệ thống thông báo toàn server! Mà tôi chỉ có thể được thông báo kênh tán gẫu thế giới! Còn lập tức bị người khác nói chuyện mà cuốn trôi đi!”
“Lầu trên không phục +1.”
“không phục +2!”
“+10086!”
“+số chứng minh nhân dân!”
….
Vẻ mặt Phong Quang đờ đẫn, “Cái thông báo toàn server này cũng là anhlàm?”
Âu Tuân không trả lời cô, cúi đầu, đột nhiên hôn môi cô, mang theo khát cầu khó mà thỏa mãn, sau khi sững sờ, Phong Quang không đoái hoài việc nói cái này quá khoa trương đi, rất nhanh cũng nhắm mắt lại hòa nhập vào nụ hôn này.
Âu Tuân thích dùng phương thức này biểu thị công khai chủ quyền, bất luận là còn có bao nhiêu người có hứng thù với cô đều phải hết hy vọng, bởi vì, Phong Quang chỉ có thể thuộc về Âu Tuân.
Dưới bóng cây Tam Sinh, NPC ngại ngùng che kín mắt.