Trong cái gọi là không gian này, tất cả đều dùng ý thức nhân tri của mà cô chống đỡ.
“Ký chủ nên chấp hành nhiệm vụ”
Một quyển sách thuận theo đó bay đến trước mặt Phong Quang, bây giờ ngay cả chuyện chọn kịch bản cô cũng không có quyền lợi tùy ý lựa chọn, trước khi đưa tay tiếp nhận kịch bản, cô hỏi: “Chờ đến khi tôi có đủ một trăm điểm hệ thống, thật sự có thể trở lại thế giới của tôi sao?”
“Có thể.”
“Thế mà mình lại tin thêm một lần.” Bởi vì, trong không gian khó hiểu này, cô khôngcòn có thứ gì khác để dựa vào.
<Manh phi cuồng ngốc: Ma quân tha ta đi!>, khoảnh khắc nhìn thấy cái tên này, tay Phong Quang run run.
Đây là một quyển văn tiên hiệp, có tu tiên thì tất nhiên cũng có tu ma, nữ chính tên là Lê Khanh, là tiểu sư muội của Huyền Môn, tư chất tu tiên của nàng là loại bình thường, nhưng thắng ở chỗ người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, cho dù pháp thuật của nàng không được, cũng có một đống người nhảy ra che chở nàng, mà nam chính tên là Dạ Cẩm, là lão đại ma đạo. Ma đạo a, tất nhiên là đối đầu với tiên môn chính phái Huyền Môn, Dạ Cẩm giết không ít người, chỉ một danh hiệu lãnh khốc vô tình đã khiến tất cả mọi người phải nhượng bộ lui binh, nhưng nam nhân như vậy lại động tâm với Lê Khanh.
Còn nam phụ mà Phong Quang phải tiến công chiếm đóng tên là Sở Du, là quỷ tu duy nhất trong tam giới, bảy trăm năm trước, kiếp trước của Lê Khanh là Mộc Nịnh cùng Sở Du yêu nhau, nhưng sau đó bọn họ bởi vì hiểu lầm mà rơi vào kết cục một chết một bị thương, Mộc Nịnh chuyển thế thành Lê Khanh, còn Sở Du thì ở quỷ giới tiêu điều đợi nàng bảy trăm năm.
Hắn không ngờ rằng, khi gặp lại nhau, Mộc Nịnh nay thành Lê Khanh đã có người yêumới.
“Tình tiết này… cũng thật ngược.” Mặt Phong Quang không chút thay đổi, một chút cũng không nhìn ra là kích động.