Ả là Trần Anh Tiêu \- con cháu họ hàng xa với mẹ Húc Dương. Cô ta rất thích cơ thể cực phẩm của những soái ca và luôn muốn mình được hưởng thụ trên giường cùng những anh chàng mà ả chọn \(hơi giống ai đó nhỉ :\)\) \)
Tiểu Y mặc lại đồ và đi xuống lầu. Lý Húc Dương ngoắt cô ý nói cô xuống ngồi với anh. Tiểu Y khó khăn đi xuống cầu thang vì cô đau ở vùng dưới mà...Cô vừa ngồi xuống ghế thì Húc Dương đã đè cô nằm xuống ghế và ma mị nói:
\-Tiếp tục chuyện lúc nãy thôi nào...
\-Đồ vô lại! Anh đã làm chuyện đồi bại này mấy lần trong ngày rồi chứ! Anh là tên cầm thú à?
\- Nói phải rồi đấy! Từ giờ cô sẽ phải là tình nhân của tôi, làm ấm giường tôi mỗi tối...Một cô tình nhân quyến rũ và...gợi cảm....của Lý Húc Dương tôi...
\-Làm ơn tha cho tôi đi...Huhu...Cả người tôi đau lắm rồi...làm ơn đó..!!
Tiểu Y giữ lấy tay anh đang mò mẩn chiếc dây set đầm để kéo xuống, khóc nức nở. Lý Húc Dương liền dừng tay khẽ nói:
\-Cho cô một buổi chiều để hồi sức. Tối nay tiếp tục công việc của mình.
\-Anh giam lỏng tôi?
\-Vậy cô muốn thế nào? Chỉ việc làm ấm giường cho tôi đã được bao nuôi rồi? Còn gì sướng hơn?
\-Sướng hơn là anh thả tôi đi đấy! Làm ơn \- Tiểu Y nắm lấy tay anh cầu xin \- Mất biết bao công sức tôi mới tốt nghiệp ở Mỹ rồi về Trung Quốc để gầy dựng lại Hàn Gia...
\- Hàn Gia? Cô là tiểu thư độc nhất của Hàn Gia à?
Lý Húc Dương hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn cô, đúng hơn là nhìn vào những vết hôn anh để lại trên người của cô...
Tiểu Y cúi mặt không trả lời... Tiểu thư độc nhất? Những từ quyền lực ấy cô đã không còn nghe từ hai năm trước rồi... Giờ đây cô chỉ nghe những lời nói lăng mạ, sỉ nhục, chê bai từ nhân loại.
\-Tôi đã đăng ký vào một công ty lớn ở Bắc Kinh rồi... làm ơn đi! Với tấm bằng của tôi... tôi sẽ trả số tiền nợ cho Hàn Gia đang mắc phải... Làm ơn hãy giúp tôi đi!
\-Giúp? Tôi giúp gì được cho cô? Tấm bằng của cô đâu? Đến giấy tờ tuỳ thân và điện thoại cô còn chưa có nữa!
\-Hãy cho tôi mượn thời gian và tự do... Tôi sẽ sắp xếp lại mọi chuyện!
\-Cô thì làm được gì?
\-Vậy anh sẽ giúp tôi?
\-Nếu muốn tôi giúp cô phải ký hợp đồng!
\-Nếu không thì sao?
\-Vậy lên phòng nghỉ dưỡng đi! Tối nay ta “hoạt động”..
Tiểu Y sững người. Đúng là tên sói già! Mong sau này khi có tiền và công việc rồi, cô sẽ thoát khỏi hắn!
\- Thôi được! Đưa hợp đồng ra đây.
Tiểu Y bất chấp...
\-Đi nấu cơm đi.
—————
Sau một tiếng ở trong bếp, Tiểu Y đã hoàn thành bữa ăn tối theo lời của Lý Húc Dương. Vừa đặt món tráng miệng xuống thì Húc Dương bước vào đưa cho cô một tờ giấy:
\-Ký vào đây. Tôi sẽ làm lại đồ dùng cần thiết cho cô.
\- Làm lại? Mất... mất hết rồi ư???
Không trả lời Lý Húc Dương bước vào bàn ăn.
\- Tấm bằng e là rất khó... để...
\- Tôi có người quen ở trường Harvard. Nhiệm vụ của cô chỉ là bồi dưỡng cho cơ thể để tối về làm việc với tôi trong...
\-3 năm? Anh suy nghĩ hay nhỉ? Chỉ cần hai năm với tấm bằng thì tôi đã vực dậy được công ty rồi!
\-Vậy cô không tính công tôi làm lại bằng cấp cho cô à?
Anh đứng dậy giữ lấy khuôn mặt thiên thần của Tiểu Y. Cô nghẹn, không chối cãi được lại anh...
\- Sao anh chắc là chiếc bằng của tôi đã không còn?
Lý Húc Dương lấy điện thoại của mình ra, mở một video và đưa cô xem...
Là hình ảnh điện thoại và tấm bằng của cô bị tiêu hủy trong ngọn lửa. Quần áo tư trang đều đã bị cắt xé và vứt đi.
Tiểu Y lấy tay che miệng để không khóc to. Kỷ vật Hàn gia ở trong vali đó. Là sợi dây chuyền của ông cố nội cô đã tự tay thiết kế và tặng cho bà cố. Nó được truyền lại cho cô với ý nghĩa hãy trân trọng tình yêu đẹp mà mình có.
“Tình yêu đẹp? Mình có đâu mà giữ!”\- Đó là cách Tiểu Y an ủi bản thân mình...