Văn Văn biện hộ cho Tiểu Y.
\-MẸ TÔI...\- Hoàng Nhi hét lên\- là dì của Húc Dương! Mẹ anh ấy còn bi kịch hơn mẹ tôi nữa!
Nước mắt lăn trên má, Tiểu Nhi chợt nhớ ra việc mình phải làm:
\-Cút đi! Đừng liên quan đến anh ấy nữa... nếu không thể cho anh ấy hạnh phúc... dù chỉ một lần trong đời.
Nói rồi cô lên xe, phóng đi.
\-Lên xe, mình đi theo cô ta. Chắc chắn cô ta biết địa chỉ của Húc Dương.
Văn Văn cũng gấp rút lên xe.
Hai chiếc xe đi đến một quán bar nổi tiếng ở Bắc Kinh\- nơi tụ tập những “yang hồ” và cảnh sát cũng không thuộc địa bàn này.
Lý Hoàng Nhi hít một hơi thật sâu, cô như bước vào địa ngục vậy!
Văn Văn và Tiểu Y cũng đến sát nút, nhưng Văn Văn lại không cho cô bạn bé bỏng của mình đến nơi này. Với dạng vẻ yếu đuối vào bộ đồ bình thường thế này, có mà bị mấy tên trong đó chén luôn ấy chớ!
Tiểu Y nghe lời Văn Văn, ngồi yên trong xe, không ra ngoài.
Văn Văn theo gót Hoàng Nhi bước vào.
Vì Văn Văn lần đầu đến đây nên nhân viên hướng dẫn cho cô rất tận tình:
\-Quý cô lần đầu đến đây ạ?
\-Phải, nãy có cô gái trạc như tôi đi đâu rồi?
\-Cô ấy ở tầng khách Vip ạ.
\-Dẫn tôi lên đó.
\-Thưa cô như vậy thì không tốt lắm!
\-Không sao. Tôi là Trịnh Tiểu thư!
Nhân viên nghe vậy liền hiểu ra và đưa cô lên tầng Vip.
Ngoài này, Tiểu Y ngồi yên trong xe, cô lấy điện thoại ra gọi cho Tiểu Việt
\-Sao vậy thư ký Hàn?
\-Anh... biết Húc Dương ở đâu không?
\-...
\-Anh biết phải không?
\-Tôi không thể tiết lộ địa điểm của anh ấy. Nhưng có điều...
\-Sao vậy?
\-Anh ấy vẫn trong bộ đồ vest tuần truóc từ khi ra khỏi bệnh viện Hong Kong!
\-Có ăn uống đầy đủ không?
\-Hầu như là uống thôi...
Tiểu Y thở dài, cúp máy. Rồi bóng dáng quen thuộc của ai đó đi qua.
\-Tiểu... Việt? Vậy... Húc Dương..
Tiểu Y lao ra khỏi xe, lén lút đi theo Tiểu Việt.
Cô bước vào đúng lúc nhân viên cuối cùng ở đó cũng đã đi theo các vị khách khác. Rõ may!
Hai người này cũng đi lên tầng Vip. Ngay đúng lúc đó, có căn phòng cuối hành lang ấy bỗng vô cùng ồn ào.
\-Cút ra hết đi!
Giọng nói của ai thì Tiểu Y nhận ra ngay.
Cô chạy vượt qua Tiểu Việt khiến anh bất ngờ. Cô đẩy mạnh cửa, cảnh tượng trước mắt khiến cô muốn ngã sụp xuống...
Bên cạnh cũng là Hoàng Nhi và Văn Văn, hai người cũng không tin vào mắt mình.
Tiểu Việt gần cửa..
\-Trần Anh Tiêu? Cô lại nhân lúc tôi đi vắng tiếp cận Boss?
\-Nhưng lần này anh đến chậm rồi!
Ả đưa cốc rượu và gói thuốc lên trước mặt mọi người xem. Đúng là loại lẳng lơ không còn liêm sỉ nữa rồi!
\-Trong đây... ai có thể khiến anh ấy thoả mãn?
Húc Dương như đã say thuốc.
Anh khó chịu nới rộng chiếc carvat, tháo chiếc cúc áo ra.
Tiểu Việt nhanh chóng phái hai tên vệ sĩ lên kéo ả Anh Tiêu kia ra ngoài.
\-Để anh ta lại đây đi! Hết thuốc sẽ ổn thôi! \- Văn Văn bất lực
\-Tao e là không thể! \-Tiểu Y lại gần Húc Dương
\-Sao?
\-Thuốc mạnh đấy! Không thoả mãn thì khó mà sống được! \-Tiểu Việt cầm lọ thuốc xem xét.
\-Khó sống được?
Văn Văn cau có, cô bó tay cái thuốc này khiến khó sống á?
\-Ra ngoài đi! Tao ở đây với anh ấy!
Tiểu Y bước lại trước mặt Húc Dương. Lấy khăn lau mồ hôi trên mặt anh....
\-Mày điên à?
\-Không cần đâu thư ký Hàn!
\-Tôi tự nguyện! Yên tâm đi!
\-Không sao đâu! Tôi khoẻ rồi! Anh và Văn Văn cứ ra ngoài đi!
\-Tao giận mày đó! Đừng có hồ đồ!
\-Nhanh lên Tiểu Việt! Tôi là thư ký của Boss đấy.
Tiểu Việt dù không muốn nhưng nghe thế thì đành làm theo. Anh kéo Văn Văn ra ngoài. Đương nhiên cô không chịu được cảnh bạn thân mình bị làm nhục, sẽ la mắng giãy giụa để kéo Tiểu Y ra ngoài cùng mình. Nhưng Tiểu Việt là đàn ông, cô là con gái sao làm gì được...
\-Đi nào Trịnh tiểu thư. Thư ký Hàn sẽ có cách giải quyết!