Văn Văn và Việt đã lấy lại được sức, hai người đi theo men hố đá ấy ra đến dòng sông rồi đi về phía cắm trại ban đầu.
Tuy nhiên vì đêm qua mưa lớn nên bùn đất và đá bị sạt lở nhẹ, cũng may không ảnh hưởng gì cả.
-Tiểu Y!
-Văn Văn!
Tiểu Y nghe thấy giọng nói của cô bạn thân liền đứng dậy định chạy tới... nhưng không nổi, cô ngồi phịch xuống đất lại.
-Cậu sao vậy?
Thấy thế, Văn Văn lo lắng hỏi han.
-Chị ấy hôm quá được anh em giúp hạ sốt nên như thế đấy.
Hoàng Nhi trêu chọc.
Vì không sao, Tiểu Y làm chị dâu của cô thì ok!
-Gì? - Văn Văn cũng hớn hở theo - Hạ sốt chưa?
-Này, tao lo cho mày mà như vậy à?
-Oh sorry! Được chưa? Mà... tao bị sốt mày đã hỏi thăm đâu!
-Rồi Việt có giúp hạ sốt không?
Hoàng Nhi và Tiểu Y nhìn quét trên cơ thể Văn Văn, châm biến hỏi trả.
-Hai đứa này, tụi này trong sáng, không như ai kia...
Rồi cả nhóm cười phá lên trừ Tiểu Y, cô úp mặt xuống xấu hổ.
-Cô ta bị anh làm trò đùa vậy mà không thấy nhục nhã à?
Bên này nhóm ba người đàn ông đang dọn dẹp đồ trên xe trở về liền vì công ty có chuyện.
-Ý cậu là gì?
-Ý ở mặt chữ ấy. Hai người làm tôi và Hoàng Nhi không thể nào ngủ được. Giờ thích tỏ thái độ à.
Húc Dương có chút ngượng. Dù sao làm việc đó bị ai khác phát hiện mà chẳng thế.
-Có tiến triển gì với Trịnh tiểu thư không?
Húc Dương hỏi nhỏ Việt.
Việt nghe vậy thì quay lại nhìn Văn Văn đang cười nói với bạn bè.
Nụ cười của cô liền truyền đến anh và...
-Sao cậu lại cười?
-Tôi không nghĩ chúng tôi có cơ hội.
-Chịu thôi, nhưng cô nàng ấy tốt, cậu phải nỗ lực để xứng với cô ấy.
-Về thôi!
Văn Văn hào hứng quay về Bắc Kinh.
——————
Sau khi đưa Văn Văn, Hoàng Nhi, Chí Đinh về thì ba người còn lại ngay lập tức trở về tập đoàn.
Vừa bước vào, mọi cô gái đều há hốc trước style năng động của Húc Dương và Việt, thường ngày họ chỉ vét và vest nên những chiếc áo phông bình thường trông sẽ rất khác lạ.
-Tiểu Y, hạng mục bên nước ngoài bị đánh cắp rồi! Làm sao đây?!
-Máy tính của cả công ty bị nhiễm viruss làm sao đây Việt?
-Dương tổng, khách hàng bên Singapore đang ở trong phòng đối tác. Họ đang mất kiên nhẫn.
Quá nhiều vấn đề, Tiểu Y vẫn chưa kịp định hình công việc.
Sao có người lại bỉ ổi như thế, phải cạnh tranh nhau một cách mặt dày thế à?
-Việt sẽ đi xử lí máy tính. Giao bên phụ trách một người thống kê số liệu trong hạng mục rồi đưa tôi điều chỉnh lại theo kế hoạch khác. Cô đi đàm phán với khách hàng cùng tôi.
Húc Dương sắp xếp, hai người nhanh chóng làm theo. Anh về phòng của mình lấy ra bộ vest mặc vào. Ngay sau đó thì nhân viên đưa hạng mục vừa mới lấy lại trong gang tấc.
Tiểu Y cũng nhanh chóng thay đồ công sở, xem lại tài liệu cùng Húc Dương.
-Này nghe gì chưa, Hứa thị vừa đến tập đoàn chúng ta, hình như định cướp khách hàng của chúng ta ấy!
-Gì Hứa thị? Ủa lúc trước đang còn mừng rỡ vì ký hợp hồng với chúng ta, giờ lại dám làm thế à?
-Loại người gì hay thật? Còn nhân không có Dương tổng và Hàn thư ký làm loạn nội bộ chúng ta, thật là...
Tiếng xì xào to nhỏ đều bị Tiểu Y nghe thấy, cô lấy giấy bút, chỉnh sửa số liệu hạng mục một cách thẳng tay.
Húc Dương hiểu được ý đồ của cô thì khá là trầm trồ.
-Mèo con, em nắm thị trường rõ thật!
-Đừng đùa nữa, chúng ta sẽ phải lấy hạng mục này để trở mặt.
Hai người cùng nhau tiến đến phòng đối tác.
Vừa bước vào, Tiểu Y sững người.
Hứa thị... hoá ra là của Giai Kỳ, người đã đánh ngất cô, mang cô đến Húc Dương, người đã cướp bạn trai cô, cho cô cái sừng từ Trung sang Mỹ...
-Lâu rồi không gặp, Hàn Tiểu Y! - Giai Kỳ nhếch mép, chào hỏi một cách khinh thường - Nhờ tôi cô có chỗ đứng tốt nhỉ?
Cô ta ngả người ra phía sau, bắt chéo chân khinh bỉ Tiểu Y.
-Please hury up!(Làm ơn hãy nhanh lên)
Khách hàng ngoại quốc kia trông vô cùng cục súc
-She has already introduced the project to me, now please introduce your work!(Cô ấy đã giới thiệu hạng mục với tôi xong rồi, bây giờ các bạn hãy giới thiệu hạng mục của bạn)
-Oh! I’m sorry. Let’s started!(Ồ tôi xin lỗi, chúng ta bắt đầu thôi.)
Húc Dương ngồi đối diện với Giai Kỳ, cùng khách hàng lắng nghe Tiểu Y giới thiệu kế hoạch sản phẩm. Anh tiện tay lấy bản kế hoạch cũ của mình bên phía Hứa thị, đọc sơ qua.
“Đầu tư cho Hứa thị rất nguy hiểm. Nhưng họ lại được lợi nhuận cao... còn với mình...”
-Stop here!
(Đoạn này tui dịch sẵn luôn nha, viết tiếng anh nữa mợt wa)
-Chúng tôi có nhiều lợi nhuận hơn từ Hứa thị, cô có cách nào lôi kéo chúng tôi không?
-Làm ơn hãy coi kỹ lại hợp đồng! Sản phẩm này các ông sẽ nhận được lợi nhuận khi thị trường cần nó nhưng đó là 1 thời gian ngắn thôi.
-Còn Đại Thắng chúng tôi luôn đảm bảo cho các ông về lợi nhuận. Nên chúng tôi sẽ chia 60-40, ngược lại với bên kia.
Tiểu Y lên giọng đanh thép và nhấn mạnh từng chữ.
-Ồ, tôi thấy rồi! Cảm ơn đã nói cho tôi vấn đề này. Quả là người chuyên nghiệp có khác nhỉ.
Vậy là cuộc đàm phán ấy nếu Húc Dương không xem hạng mục của Hứa thị thì khó mà giữ khoản tiền lớn cho tập đoàn rồi!
-Đến lúc giải quyết vấn đề giữa thương gia chúng ta rồi, Hứa tổng.
-Hừm, thư ký Hàn, vậy phiền cô tránh sang một bên, người nói chuyện với tôi là Dương tổng... - Giai Kỳ ghé sát tai Tiểu Y nói - chứ không phải người đàn bà dơ bẩn như cô!
-Tôi thành ra như vậy là nhờ ai? Đã thế còn vứt toàn bộ đồ dùng của tôi đi kể cả sợi dây chuyền của mẹ tôi... cô quá đáng lắm đấy!
-Shhh, tôi mang toàn bộ mọi thứ của cô đưa cho căn phòng khách sạn Gold Tegoder đó rồi. Đồ đạc của cô khiến tôi bị sổ mũi... vì cái mùi nghèo hèn kia...
-Đủ rồi! Hứa tổng chúng ta cần nói chuyện.
Húc Dương đến cắt buổi trò chuyện của cô và Giai Kỳ.
Giai Kỳ cười khinh cô bước vào phòng của CEO cùng Húc Dương.
Còn Tiểu Y đang chôn chân chết đứng ở đó vì câu nói của người đàn bà gian xảo kia.