-Cô và Hoàng Nhi thân nhau đến vậy sao?
-Bạn bè bình thường thôi.
Húc Dương đang lái xe liền tấp lại bên lề đường, tháo dây an toàn ra, đè sát Tiểu Y.
-Cô tiếp cận người thân của tôi nhiều thế để dễ dàng vào Lý Gia à?
Tiểu Y nghe như bị xúc phạm lòng tự trọng, cô dằn mặt anh:
-Dương tổng! Việc ông của anh mến tôi là do ông ấy, còn tôi và Tiểu Nhi là bạn bè ngay trước lúc anh biết tôi rồi!
-Đừng lý do nữa!
Húc Dương nở nụ cười nham hiểm, anh ấn nút để ghế xe hạ dần xuống.
-Anh làm gì vậy?
-Cô nghĩ sao khi mang trong bụng mình một nòi giống của Lý gia, sẽ dễ dàng vào cửa nhà họ Lý lắm đấy!
Tiểu Y ngớ người mới nhận ra là nãy giờ anh đang câu dẫn cô.
-Khoan đã, trời đã tối đâu! Chúng ta phải về dùng bữa ở Lý gia mà, đến trễ không hay đâu!
-Tốt thôi!
Tiểu Y bất lực với tên vô lại này! Quả là khổ cho cô mà.
Buổi tối nay cô lại tiếp tục với thân phận là bạn gái của Húc Dương đến Lý gia. Lần này cô còn gặp được Lý phu nhân hiện tại, cũng là mẹ của Âu Hoàn và Hoàng Nhi. Bà ta khét tiếng là không có lòng thương người, mang đó dù mẹ Húc Dương đang mang thai em của Húc Dương nhưng vẫn bị hành hạ sai khiến.
Lâu nay, bà ta sang Hàn Quốc để giải quyết tài sản của gia đình bà ta.
Tiểu Y và Húc Dương vừa xuống xe đã bắt gặp bà, quả đúng lời đồn, khuôn mặt lạnh băng, vô cảm, đang nhìn Tiểu Y như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy!
Húc Dương như đã quen việc này, ôm lấy eo của Tiểu Y bước đi làm cô giật mình.
Lão gia thấy Húc Dương thì mừng khôn xiết, từ lần anh dắt “bạn gái” về, tâm bệnh của ông đỡ hẵn. Ngày ngày lại ngóng trông chờ đứa cháu đích tôn về.
-Ông!
-Cháu ta đây rồi, Húc Dương và Tiểu Y!
-Ông vẫn khoẻ chứ?- Tiểu Y mỉm cười, lại bắt tay ông.
Thật ra, ông của Húc Dương có bàn tay rất giống ông của Tiểu Y. Đều có vết sẹo dài trong lòng bàn tay. Khi ông còn sống, hằng ngày Tiểu Y đều xoa bóp cho ông đỡ đau. Ông cũng hay kể cho cô nghe về những loài cây nữa!
-Sao vậy, em không khoẻ à?
-A, không sao, ông à,mình đi vào nhà đi!
Lão gia gật đầu cười thầm... Thật ra ông biết cô và cháu trai của mình là diễn qua mặt ông nhưng bên cạnh đó, ông cũng thấy được tình cản anh dành cho cô nên tâm bệnh giảm đi là thật!
Sau đó, người phụ nữ lúc nãy đã bước xuống, theo sau bà là Lý Gia Hạo và Lý Âu Hoàn.
-Lão gia, đây là bàn ăn dành cho người mang họ Lý hoặc là người quý tộc khác, không phải dành cho một tiểu thư hết thời này.
-Câm miệng, các người ăn thì ăn, không ăn thì cút đi, nhìn mặt là bực bội rồi!
Ông quay lại với giọng nói thay đổi 360 độ khiến Tiểu Y vô cùng ngạc nhiên.
Hoàng Nhi vừa bước xuống, thấy Tiểu Y liền muốn chạy đến bên ôm lấy cô. Nhưng với thân phận là con của phu nhân thứ hai của Lý gia thì cô không được phép ngồi ăn cùng lão Lý.
Đây cũng được coi là sự yêu thương và đối nhân xử thế của lão.
-Chưa biết sẽ là gì trong Lý gia mà dám ngồi vào bàn ăn của gia tộc thế kia rồi. Chẳng biết hồi còn sống bố mẹ nó dạy dỗ sao vậy...
Lý Âu Hoàn ngứa miệng châm biến Tiểu Y.
Tiểu Y khi nghe hắn nói đến bố mẹ mình, đặc biệt là nói xấu.
-Chẳng hiểu người trong nhà lại không được ngồi bàn ăn của chính nhà mình là như thế nào, ông nhỉ!
Tiểu Y mỉa mai lại, còn gắp thức ăn cho Húc Dương và ông nội của anh để thể hiện sự thân thiện.
———————
-Cô cũng không phải dạng vừa nhỉ? Thế mà cãi lại cả Lý Âu Hoàn, tôi thích đấy.
-Nếu nói đến gia đình của tôi, tôi sẽ cho ra bã.
-Gia đình? Lâu rồi tôi mới nghe điều này đấy.
-Anh... Thôi, về nhà đi, tôi sẽ nấu cho anh ăn. Nãy anh chẳng ăn được bao nhiêu cả, như vậy là hại dạ dày đó.
Hai người trên đường đi về nói chuyện phiếm khá nhiều. Tự dưng cô nhận ra, gần đây, Húc Dương luôn trả lời cô bằng những câu từ rất hài hước, chứ không như ngày xưa một là “uhm, ừ, không”, hoặc hai là... im lặng.
Rồi cô tựa vào lưng ghế, suy nghĩ những lời nói của Văn Văn và Tiểu Nhi về sự đối đãi của Húc Dương dành cho cô. Liệu anh có nghĩ sai không, thực sự vì muốn giữ cô bên mình nên mới bày ra trờ hợp đồng này ư? Anh có ích kỷ không vậy?