• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trời sáng. Vì buổi tối ngủ trễ nên Văn Văn dậy muộn hơn so với mọi người. Cô giật mình bật dậy thì vùng eo đau nhói. Hoàn toàn không thể ngồi dậy. Giờ mới nhớ lại tối qua cô chủ động thế nào thì giờ đây ngượng ngùng bấy nhiêu. Việt nằm bên cạnh phì cười, cô gái này dễ thương quá mức rồi! -Còn cười? Tại anh hết đấy! Giờ làm sao đi làm đây? -Khỏi đi, em cũng đâu thích. -Anh hay nhỉ? Bỏ việc rồi sao qua Việt Nam hỏi người thân cho anh? -Em vẫn nhớ à? Em với Tiểu Y khác nhau ở chỗ trí nhớ đấy! Đỡ em dậy. Việt ôm chặt lấy cô. -Hôm nay nghỉ đi. Anh giúp em hết phần việc rồi, còn lại cứ giao cho nhân viên. -Wow cánh tay phải của Đại Thắng giúp công ty nhỏ của em? -Sao?



-Ân không trả được!


-Tối ngủ với anh là đủ.




Anh chọc cô kìa. Văn Văn nghe thế ngượng quá, đấm vào ngực anh một cái, vùi đầu vào nệm, không muốn bị anh nhìn thấy bộ dạng này. -Nghỉ đi, anh làm canh giải rượu. Việt xuống giường, khoác áo vào. Văn Văn thấy động tĩnh thì ngoi dậy, vừa hay nhìn được tấm lưng trần gợi cảm của anh. "Trên kia có vết cào...của mình hả???"


Văn Văn nằm lăn qua lăn lại, lần đầu của cô đã đi rồi! Cơ mà hình như đây là phòng ngủ cho khách, hôm qua nhớ là về phòng của cô mà. Cố gắng trườn xuống giường, cô cố gắng "lết" mình sang phòng kia. -Không khác gì bãi chiến trường. Màu đỏ trên nền ga màu xanh thiên thanh kia là tâm chú ý của cô. Cô lại gần xem đăm chiêu. Việt là người đầu tiên lên giường với cô, liệu về sau vẫn là anh và cuối cùng chính là anh chứ? Không biết nữa! Mà dù sao đã xác định mối quan hệ, va chạm thể xác là điều tất nhiên. -Lại không đeo dép, muốn bị cảm lạnh à? Việt ở phía sau, giọng nghiêm nghị trách mắng cô. Đứng lên chân anh. Văn Văn chỉ biết cười, cô nào quen đeo dép trong nhà. -Việt, em đói. -Anh lên mời công chúa nhỏ xuống ăn sáng đây. Nghe ngọt chưa kìa. Văn Văn ôm chầm lấy anh. -Bế xuống luôn đi. Rồi cô nhảy vọt lên người anh, hai chân kẹp lấy hông anh. Anh hôn cô nhẹ một cái:


-Đang hối hận à? -Không hề hối hận nha! Chỉ là chưa muốn có con! -Em mà có con xem chừng con trông em đấy! -Ô hay, em đã hơn 23 rồi nha! -Thế mà trên giường em chỉ mới 18 thôi. -Này sao em không nhận ra anh lưu manh đến thế nhỉ?


-Cục nợ của em đấy, đừng có mà than thở!


Tiểu Y và Húc Dương sau một tuần vui chơi ở Hàn Quốc cuối cùng cũng về lại Trung Quốc. Hai người không khác gì cặp đôi mới cưới, luôn dính lấy nhau. Nhân viên của Đại Thắng năm nay đang sung sướng vì Boss của họ cho họ nghỉ phép hẳn 2 tuần chỉ giảm nửa tiền lương một tháng, ai đang dự nghỉ phép định kì thì có hẳn một tháng vi vu ở nước ngoài được luôn ấy! Từ khi xác định mối quan hệ, tưởng chừng Tiểu Y đã thoát khỏi sự cám dỗ "tập thể dục" trên giường với Húc Dương. Nhưng không! Level mời gọi của anh còn đỉnh cao hơn trước. Cô đành đặt nội quy cho anh thoả mãn trong kỳ an toàn, điều đó làm Húc Dương khá thích thú. Giáng sinh sắp đến. Thế là đã gần một năm cô về nước. Chỉ trong một năm mà có biết bao nhiêu chuyện cơ chứ. Nghe như những tấm truyện ngôn tình vậy. Cũng may cô có được hạnh phúc sớm hơn những nữ chính trong truyện. Quả là đặc ân! Điều đó có được là vì cô và anh luôn thẳng thắn với nhau. Không kiệm lời quá mức để gây ra những hiểu lầm không đáng có. Nhưng thực sự, Húc Dương không còn giấu Tiểu Y điều gì nữa chứ?


Trần Anh Tiêu nhờ lươn lẹo đã trở về Trung Quốc. Biết tin Húc Dương đã qua lại với Tiểu Y, cô tức đến phát điên. -Chờ đó, 30 chưa phải là Tết. Ít ra tao phải lấy được một phần cổ phiếu Đại Thắng. Anh Tiêu suy tính các thủ đoạn. Tiểu Y giờ đây luôn bên cạnh Húc Dương rất khó ra tay. Vậy thì...bắt đầu từ Lý Hoàng Nhi.


cũng nghe phong phanh rằng Hoàng Nhi cũng vừa bị bắt cóc cưỡng hiếp... nghe nói lần này tệ hơn hồi nhỏ. Nếu vậy thì lấy cô ta ra làm con mồi cũng được: -Dù sao tên Lý kia rất thương đứa em hờ của mình mà.


Lý Hoàng Nhi quá chán nản, cô cũng chẳng muốn đi đâu. Cô lấy phần tiền thừa kế mà Húc Dương sắp xếp dành cho cô sau khi ông ra đi, mua một căn hộ nhỏ. Ngày ngày nhốt mình trong phòng vẽ vời và ca hát cho qua thời gian. Thực chất cô có tài về nghệ thuật nhưng người lớn bắt cô học kinh tế. Bây giờ họ không còn quản cô, cô cũng từ bỏ những năm ở Đại học, đi theo đam mê.


Trần Anh Tiêu nói là làm. Cô tìm đến căn hộ Hoàng Nhi ở, tìm người theo dõi và nhân lúc Hoàng Nhi đi mua đồ thì bắt cóc cô. (Cô gái bị bắt cóc của năm là đâyy, thấy cũng tội mà thôi cũng kệ =))) -Vậy là tôi có hai món hàng tôi tay rồi. Lý Húc Dương, xem anh đối phó với tôi kiểu gì. Anh Tiêu cười đắc ý, trong tay cầm một xấp hình, nhìn là biết chụp lén rồi. Ả hẹn Tiểu Y ra ngoài. Tiểu Y có nói với Húc Dương làm anh có chút bực mình. -Anh tống cô ta ra nước ngoài rồi mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK