-Việt, gọi băng Bắc Kinh sẵn sàng chờ lệnh của tôi.
-Này, sắp nửa đêm rồi đó!
-Cậu cũng đến biệt thự của tôi đi.
Nói rồi anh lấy trong hộp xe chiếc Beretta 92FS.
Tiểu Y lúc này co người trong góc tủ. Cô đã úp tai lại mà vẫn nghe rõ từng bước chân đang chuyển động ngoài kia.
Húc Dương lao như tên bay trở về nhà dòng tin nhắn trong điện thoại hiện lại:
“Khoảng 2 người đang đi lại ở trong nhà.”
Húc Dương cau mày.
-Ai đã thông báo cho bọn đó biết chỗ ở của mình chứ.... Trần Anh Tiêu...
Anh chợt nhớ lại có lần Anh Tiêu đến trước nhà mình. Đập mạnh vào vô lăng:
-Xong việc cô chết với tôi.
—————
Từng bước chân nghe càng gần hơn, gần hơn... họ đến phòng ngủ cô đang trốn rồi...
“Họ Lý kia đâu rồi....”
Cô sợ đến mức run cầm cập, phải lấy tay che miệng lại để không tạo âm thanh to.
“Bọn chúng đang phá cửa... anh đâu rồi Lý Húc Dương?”
Cô tuy chẳng biết có chuyện gì xảy ra nhưng lòng vẫn rất sợ hãi và bất an. Nếu cô bị phát hiện thì sao đây...
-Let’s check...
Một giọng nói người Âu Mỹ vang lên
-No one is in here, isn’t it?
Tiếng của người thứ hai.
-Be careful, LJ. If we don’t finish the mission, Sam will kill us.
-Ok ok.
Cuộc đối thoại ngắn cho thấy mức độ nguy hiểm của nhóm người này thế nào. Bọn họ bắt đầu lục đến tủ đồ mà cô đang trốn.
-You think someone is there?
-I don’t know, just checking!
Cánh tủ mở ra. Tiểu Y nằm ngay dưới đấy, cô sợ hãi vô cùng, nước mắt bắt đầu chảy rồi.
-Hey.
#Pằng#
-What?
#Pằng#
Hai tên đột nhập kia lần lượt ngã xuống. Để Tiểu Y trong bàng hoàng tột độ. Cô nhớ lại một quá khứ đen tối của mình.
Khi đang học ở Mỹ, cô được thư của một người nặc danh, hắn cho cô xem hình ảnh gia đình cô lần lượt bị bắn chết, nó như một bộ phim khiến cô tưởng ai đó ghép ảnh thôi. Nhưng không. Sau đó, cô nhận được hình ảnh từ hiện trường đúng như trong video nhưng video ấy đã tự huỷ sau một lần xem. Từ ấy cô luôn cẩn thận với mọi người xung quanh..
-Lại đây... mèo nhỏ..
Ai đó cất tiếng...
Tiểu Y nghe thấy liền bò ra khỏi tủ, trông cô thật thảm hại...
-Không sao, qua đây...
Cô chạy đến ôm anh, vòng tay qua ngực anh ôm chặt. Anh cũng đáp lại ôm cô, thơm lên tóc cô...
Cô oà khóc....
-Anh đi đâu mà về trễ vậy...
-Tôi xin lỗi.
Khoan! Đây là cẩu lương thì phải.
Stop!
Lạc đường ròii.
Hai người tự thụt lùi một bước. Mặt của ai cũng đỏ như quả gấc vậy! Tiểu Y bẽn lẽn mở lời.
-Hoàng Nhi có chuyện gì... mà nhà trường gọi đến nói đã không lên tiết nhiều ngày, gọi cho Lý gia cũng không có tin tức... anh gần gũi với con bé thế... chắc phải biết nó ở đâu chứ?
- Tôi không gặp nó từ hôm gặp nó tại trung tâm mua sắm tuần trước. Để tôi tìm vị trí của nó đã.
Nói rồi, Húc Dương quay ra ngoài, nhanh chóng đến phòng làm việc và mở máy tính lên.
Qua vài thao tác tìm kiếm...
-Việt, lái xe đến phía Nam Bắc Kinh.
Tiểu Việt vừa dọn dẹp đống rác Húc Dương giao, chưa gì lại cử đến nơi khác....tội ghee
Húc Dương rút trong hộc tủ dưới bàn vài hộp đạn, lắp sẵn vào cây súng của mình.
-Cô ở lại đây đi. Khi có vệ sĩ đến tôi sẽ đi tìm Hoàng Nhi.
-Cho tôi đi theo đi, tôi không muốn ở lại đây, tôi sẽ hữu ích một chút mà...
-Nhưng nguy hiểm.
-Không sao! Với cả dù là vệ sĩ...
-Sao?
-...cũng chẳng an toàn bằng anh...
Húc Dương bỗng trật một nhịp tim. Lời nói cử chỉ của cô thực sự đã lôi cuốn anh.
-Cô đến con gián cũng sợ, dám đi đánh côn đồ à?
-Nhưng Hoàng Nhi là bạn của tôi...
-Bạn?
—————
Khi hai người kia vẫn loay hoay trong nhà, Tiểu Việt đã chạy đến địa điểm mà Húc Dương nói, sau anh là 2 chiếc xe 7 chỗ màu đen trong rất Vippp.
Vừa xuống xe, đã có một nhóm người đứng phía bên kia.
-Hoàng Nhi ở đâu?