• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Văn Văn không trả lời. Cô đi xuống sofa nằm, khuôn mặt lộ rõ sự mãn nguyện. (Gu lạ dữ, coi bộ không thích giường êm mà thích sofa chật hẹp) Việt khá thích thú cái tính cách trẻ con của Văn Văn, anh nấu xong cháo liền mang lại cho cô. Văn Văn lúc này đang ngồi xem tivi, cũng khuya rồi, chả có gì hay ho cả nên xem phim trung vẫn là ưu ái nhất! -Cháo hành. Hạ sốt hay lắm. Văn Văn ngại ngùng cầm lấy tô cháo... -Sao vậy?



-Tôi.. không thích ăn cái này.. Việt ngạc nhiên -Cô đang làm nũng đấy à? -Không phải, trước giờ bị bệnh tôi không ăn cháo bao giờ! Nghe vậy anh bó tay với cô gái này. Anh cầm tô cháo, múc một miếng bón cho cô:


-Ăn đi để khoẻ lại!




Ăn xong tô cháo, cơ thể cô khá ổn và bây giờ thuốc bắt đầu có tác dụng. Đang xem phim mà cứ gật gù. Cuối cùng "buồn gì rồi cũng sẽ qua, chỉ có buồn ngủ không tha cho mình" Văn Văn ngã đầu ra đằng sau ngủ một cách ngon lành, tác dụng của uống thuốc là đây! Việt cảm thấy Văn Văn không còn bình luận về bộ phim thì hiểu rồi. Anh nhẹ nhàng bế cô lên phòng. Khi bước trên cầu thang, như tâm lý, cô ôm lấy anh, gục đầu vào ngực anh. Để cô xuống nệm ấm, đang định kéo chăn lại vô tình va phải... cặp đùi thon dài của cô... Nhìn kỹ lại, cô ăn mặc cũng lạ lùng thật, bên trên thì đến hai lớp áo, bên dưới


lại chỉ là cái quần đùi mỏng.


Sáng hôm sau, những tia nắng ấm áp đã làm Văn Văn tỉnh dậy, cô cảm thấy lần ốm này thật may mắn... Cô đã có thể mở mắt ra và ngồi dậy. Thông thường toàn thân cô sẽ như bất động, không tài nào rời làng khỏi giường. Ngó nhìn xung quanh... Việt đang đối diện cô... nhưng mà hơi xa. Anh nói là làm, lấy ghế lười qua đây ngủ thật, để ý thì có khăn ướt bên cạnh, xem ra anh kiên trì quá chứ làm cô hạ sốt hẳn. Cảm nhận được độ nóng của khăn, cô biết rằng anh chưa ngủ được bao lâu. Nhẹ nhàng xuống giường, kéo chăn trên giường đắp thêm cho Việt, rồi cô rời khỏi phòng. Lúc lâu sau đó, Việt tỉnh dậy, nhìn thấy cái chăn đắp cho mình, anh nhìn lên giường, cô lại không chịu nằm yên rồi. Đi xuống nhà mới thấy cô đang làm bữa. Chắc đói rồi, dù sao uống thuốc cũng tiêu hao thức ăn nhanh. -Lên giường nằm đi, tôi làm cho. -Thôi, có làm mới có ăn! Mà lâu rồi tôi cũng không vào bếp. -Cô đang bị bệnh, ở đây lâu không được... Sao lại không đeo dép vào? -A<bình thường tôi không quen ấy mà. Nói như thần, cô lên cơn ho, nghe tiếng ho mà đứt cả ruột. Việt nghe thế thì bế cô lên luôn, không chút do dự: -Bởi thế nên bệnh sẽ nặng hơn đấy. Văn Văn bị bế lên, hoàn toàn bị lag không chạy chương trình não được. Rồi chợt nhận ra, giọng khàn đặc, cô khuyên anh: -Thả tôi ra, lỡ Tiểu Nhi thấy thì không hay đâu. -Tại sao Lý Hoàng Nhi thấy thì không hay? -Dù sao hai người cũng đã... -Hai chúng tôi làm sao? Văn Văn ngu ngơ, sao trông Việt bình thản thế? -Chứ... không phải hai người hẹn hò sao? Anh phì cười, bế cô lên phòng lại, đắp chăn cẩn thận, nhẹ nhàng nói: -Tôi có đồng ý đâu mà hẹn hò, cuối cùng tôi nhận ra tôi không thích Hoàng Nhi nữa...không muốn ở bên cô ấy. Có lẽ cô nói đúng, tôi chỉ là thương hại mà thôi.


-Con bé đã từ bỏ Chí Đinh để về với anh... -Chí Đinh năm đó bị bắt cóc giống tôi, nhưng cậu ấy là người Trung Quốc... còn tôi không phải nhưng không ngờ chúng tôi lại có nét giống nhau. Khi Hoàng Nhi nhận nhầm chúng tôi, lúc đó tôi rất thất vọng và từ đó tôi đã giao Chí Đinh nhiệm vụ bảo vệ cô bé thay tôi tuy nhiên Văn Văn nghe chăm chú, cảm động đến mức muốn khóc.. Anh sờ trán cô, nhẹ nhàng nói: -Cô vẫn còn sốt, nghỉ ngơi đi. Văn Văn nhanh trí lục tìm điện thoại của mình, gọi cho Tiểu Y. -Mày về Trung Quốc rồi à? -Chưa.. tạo vẫn ở Hàn Quốc. -Giọng của mày..bị ốm rồi à? Đang ở đâu? -Uhm.. ở nhà của Việt...


Một phút đơ luôn. -Ủa mày với Việt á? Thế Tiểu Nhi... -Việt bảo hai người không hẹn hò... mày thấy sao? -Vậy là Việt bỏ Tiểu Nhi rồi! Hôm qua nhỏ về rồi vào phòng nhốt mình từ đó tới giờ, Húc Dương đang an ủi. -Gì? Tên mặt bằng đó á? Mày mới đúng chứ! Nhưng mà...


-Sao?


-Thế này thì tao rung động mất thôi! -Mà sao mày ở với Việt? -Tên mặt bằng của mày sắp xếp đấy! -Tạo tưởng là Việt có ý với mày! ...Có ý với tao? Văn Văn nghe thể nói lắp luôn. -Mày nhân cơ hội hỏi rõ đi. Cái này không phải Việt thất tình nên tâm trạng cảm xúc đều ổn. Đã thế đang ở với nhau... tỉ lệ thành công cao hơn! -Tỉ lệ gì thành công cơ? -Tỏ tình đó! Gửi định vị tao ghé qua nha. Nói rồi Tiểu Y tắt máy.


Văn Văn ném điện thoại sang một bên suy nghĩ. Không thể bắt ai đó bên cạnh mình, khi chính bản thân mình chẳng có gì nổi bật... và liệu, cái sự quan tâm này... anh đều dành cho tất cả mọi người, cô không phải là ngoại lệ. ? Suy nghĩ hồi... rồi chìm vào giấc ngủ luôn!Dù sao cũng đang ốm, chỉ một chút là mắt tự đóng lại thôi! Việt nấu xong định bụng mang lên ăn cùng cô nhưng thấy cô ngủ rồi thì đành ăn một mình trước. Anh lấy một quyển sách đây lại tô cháo cho Văn Văn. Để cô ngủ thêm lúc nữa rồi gọi dậy ăn. Tiểu Y đến, nhận thấy con bạn mình có vẻ còn sống tốt thì cô quay về. Trước khi đi còn không quên nhéo má cho Văn Văn tỉnh dậy. Văn Văn chẳng biết gì cả, cô chỉ biết mà mình rất đau. Việt tiễn Tiểu Y về, định lên đánh thức cô thì thấy cô đang xuống giường. Anh nhanh chóng chạy lại, lấy dép phía bên cạnh đeo cho cô. Việt ngước lên, nhìn thấy vẻ mặt còn chưa tỉnh ngủ của cô, có chút mộng mo..





20220211101447-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK