• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






-... Dương... umm... Cô càng ngày càng gần đầu giường hơn, ga giường cũng bị kéo lên một đoạn cho thấy sức lực của anh nhà như thế nào!



#Hự#


Thương cô, anh bắn toàn bộ **** ***** ra ngoài, ướt hết cả bụng. Anh nằm nghiêng xuống, ôm Tiểu Y vào lòng. Tiểu Y ôm lấy ngực anh, vòng tay cô hơi nhỏ, ôm vừa khít thân anh. Tay anh không để yên, một tay vỗ cô ngủ, một tay sờ bờ mông căng tròn kia. Còn hai thứ kia vẫn đang sưởi ấm cho nhau -Tuyết đầu mùa kìa, đẹp thật! -Phải, em đẹp lắm! Tiểu Y dần chìm vào giấc ngủ. Đã gần nửa đêm rồi, ai thức nổi. Thương người con gái nhỏ yếu này, anh dừng cuộc chơi. Bế cô sang góc giường khác (nhà giàu => giường to) rồi đắp chăn truyền hơi ấm cho nhau, ôm nhau ngủ. -Ngủ ngon bảo bối của anh!




Những tia nắng ấm áp đã chiếu rọi vào phòng, Tiểu Y cũng dần thức dậy. Trước mặt cô là khuôn mặt điển trai của người yêu cô. Anh đang ôm cô ngủ rất sâu. Cũng phải, hôm qua anh vừa bay sang đây thì đã chạy đi tìm cô, tối còn "ngủ" muộn như vậy. Phải nói anh quá sung sức luôn. Khẽ vuốt tóc để ngắm nhìn trọn vẹn vẻ đẹp ưu tú của anh thì anh chợt tỉnh


giấc.


-Xin lỗi, em làm anh tỉnh giấc... -Bảo bối, ngủ tí nữa đi.


-Dậy.. Chưa để cô nói xong, anh ôm chặt cô vào lồng ngực: -Hôm qua anh chả ngủ chút nào, cho anh ngủ bù đi. Gì đây? Mới xác định quan hệ là nũng nịu như cún con thế này rồi á? -Thời gian vừa rồi anh làm gì bên Trung Quốc vậy? Tiểu Y tìm ôm lấy cánh tay to lớn của anh. -Anh đảm bảo an toàn cho tương lai của chúng ta.


-Tổ chức Bạch Dạ? Húc Dương không nói gì, anh giả vờ đang ngủ. -Là họ đã sát hại gia đình em? Đúng không? Anh nói đi! -Em sẽ không rời xa anh chứ? Anh nghiêm túc hỏi cô. Cô gật đầu: -Em đang bên cạnh người em yêu mà. Những câu hỏi khiến cô cảm thấy sự việc không đơn giản. -Họ để ý quyền lực và địa vị của nhà em, muốn gia đình em làm ăn phi pháp với họ. Bố em không đồng ý nên bị sát hại. -Thế thì liên quan gì đến anh? -Anh...là người giới thiệu hai bên. Anh không biết bố em rất thương người đến vậy. Mới gặp anh vài lần đã giao em cho anh rồi. Chỉ là do em đi du học nên không biết gì cả và nhờ đó em vẫn sống. -Anh...là cầu nối? Tiểu Y có chút muốn thoát khỏi vòng tay anh. -Anh không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như vậy... anh rất ân hận, muốn bảo vệ em để trả ân cho bố em... -Vậy cái tình cảm này...


Cô hoài nghi, vậy đây đâu phải tình yêu. -Nhưng rồi anh phát hiện mình yêu em. Anh quý những giây phút nhìn em ngủ say trong tay anh, yêu lúc em băng bó vết thương cho anh, càng vui hơn khi nhìn em nấu ăn và hai ta cùng thưởng thức. -Vậy giờ tổ chức đó sao rồi? -Ông nội khi còn sống cũng có phần trong tổ chức nhưng không gây oán hận với ai, ông cũng không muốn anh làm lớn chuyện. 2 năm em ở Mỹ, anh đã thu thập bằng chứng tài liệu để đẩy họ vào song sắt. Khi ông ra đi sẽ là lúc anh lật mặt bọn họ. Tiểu Y cảm động trước lời nói của Húc Dương. -Thật ư.. ? -Ừ, khi quay về Trung Quốc, em có thể quang minh chính đại phát triển Hàn gia không lo bị cản đường. Húc Dương ôm chặt cô hơn.


-Nhưng Đại Thắng là cổ đông lớn nhất, luôn phải dựa vào anh đấy. Cô phì cười, cái bản tính bá đạo của anh thật là.. -Em đâu phải loại người vong ân bội nghĩa! Húc Dương nghe đến đây thì lần tìm đến môi cô hôn nhẹ. -Thôi, em dậy làm bữa sáng, anh ngủ đi. -Không! Dỗ anh ngủ đã. Húc Dương kéo Tiểu Y lại khi cô đang định rời giường, tựa vào ngực của cô và rơi vào giấc ngủ. Tiểu Y ôm anh, vỗ nhẹ lên lưng. Anh đã hi sinh quá nhiều. Dù quá khứ chính anh đã gây nên sự cố nhưng anh đã khắc phục rồi... Đến lúc cô trả ân rồi! Húc Dương ngủ say rồi, Tiểu Y mới rời đi, nhưng rất khó xuống giường và tối qua anh hành cô quá mà! Đi lại bình thường được rồi, cô đi tắm và nhanh. chóng làm bữa sáng cho anh. Đã 8 giờ rồi, cô ăn xong, mang cả phần của anh vào giường phục vụ. -Dậy đi! Em làm xong bữa sáng rồi!


Húc Dương tìm người thương, xong lại rúc vào lòng người ta: -Vẫn buồn ngủ lắm... Tiểu Y cảm thấy không thể mắng được anh nữa thì bật mood hù doạ: -Không dậy thì em đi kiếm Trương Lạc Địch đó nha.


Húc Dương nghe thế, ngồi dậy ngay và kéo cô xuống giường, đè lên cô: -Em dám? Sao lại không? Cứ nằm lì ở đây, ai thèm!? Húc Dương đè cô ra hôn ngấu nghiến: -Từ nay không được gọi tên đàn ông khác ngoài anh.





20220211101248-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK