• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






Văn Văn miễn cưỡng đi ăn với Việt. Hai người đi ăn, trong lúc ăn Văn Văn không nhịn được, mặc bản thân đang bị bệnh mà uống chút rượu. Cô quá mệt mỏi rồi. -Mọi người tan làm, nữ có bạn trai đến rước, nam thì đi tìm bạn gái, lớn hơn là về với tổ ấm... còn tôi ở lại với những con số, dòng chữ khô khan. Mệt mỏi vậy.. chỉ để Trịnh gia tự vả... mà còn tôi.. sau vinh quang ấy.. tôi lại vô cùng cô độc.


-Tôi không thích làm ăn lớn! Hồi nhỏ khi còn bên mẹ, tôi muốn mở một quán cafe ở góc phố, phía trên sẽ là nhà tôi ở luôn. Bên cạnh tôi sẽ có người tôi yêu, người tôi thương... -Nhiều lúc tôi ghen tị với Tiểu Y thật... nhưng tôi được nhà cô ấy giúp đỡ, tôi thì lại không giúp được... nên tôi chúc phúc cho ấy! Haizz con gái không uống thì thôi, chứ uống là quẩy hơn con trai nữa. Cô nhăn mặt, tâm sự với Việt. Có vẻ hôm đi bar với Trương Lạc Địch cô cũng khiến anh khổ sở thế này. -Sao em thích anh mà lại đẩy anh ra? -Vì anh vẫn đang thích Tiểu Nhi... tôi lại là chị em của nó, không thể... -Sao em cho rằng anh vẫn thích Lý Hoàng Nhi? -Anh hay nhỉ? Đàn ông yêu nhất là tình đầu, mãi mãi tình đầu là ưu tiên! -Nhưng anh thích em! Anh không thích Lý Hoàng Nhi nữa. Văn Văn mơ mơ màng màng ấy mà bây giờ lại nhìn anh vô cùng nghiêm túc.



Cô VỖ mặt thật mạnh:


-Hả, anh nói gì? -Anh nói anh thích em. Về thôi, đừng uống nữa. -Ừm...


Anh đỡ cô ra xe, chở cô về nhà. Văn Văn say bí tỉ, trên đường về cứ nói mớ.. -Anh đang trêu tôi... Anh không thích tôi... Vì tửu lượng kém nên mới vài ly cô đã lăn quay thế này. Ngủ một phát đến nhà lại tỉnh queo. Việt cũng cười bất lực. -Nãy giờ biết mình làm gì không? Anh gỡ đai an toàn cho cô. Tuy tỉnh rồi nhưng cô vẫn giả ngủ, để che đi sự nhục nhã của mình. Chưa thấy ai đối xử với crush thế này, phơi hết tật xấu ra! Chả còn tí giá nào để xào lòng nữa...




-Anh về đi, ngại chết mất!


-Xuống xe nào. Vẫn án binh bất động Việt thì rõ biết rồi, hôm đi bar chính anh là người đưa cô về mà. Hành động của cô..anh hiểu được! (Công của Trương Lạc Địch. không ít!!) Anh nhẹ nhàng bế cô ra khỏi xe, bế lên phòng ngủ và đặt bông hồng xuống nệm êm. Cô nắm chặt tay áo của anh.. có vẻ cô sợ anh chán cô.. muốn đi luôn.


Để tẩy trang cho heo lười đã. -Hừm.. ai là heo lười? Chị đây vẫn còn sức để skincare! Thật vậy! Cô đứng lên, đi vào phòng tắm tầm gần...tiếng! Những bước ra với bộ đồ ngủ này... lại khiến Việt đứng ngồi không yên rồi. Vẫn là bộ đồ hai dây nhưng lần trước là màu sáng lại có hình ảnh hoạt hình trông cô như cừu non, anh không dám ăn. Còn giờ đây... một bộ đầm ren đen tuyền, làm anh không dám bỏ qua... Trong anh cũng có chút men... thế này thì.. quá sức rồi. -Sao, tôi đâu nói điêu! Bây giờ tôi sẽ đi làm việc! Có vẻ sau một lúc trong phòng tắm thì cô đã tỉnh rượu hơn. Nhưng Việt thì ngược lại.


Anh nhìn thấy cô thì lao đến hôn cô. Da dẻ cô quá mát mẻ, làm anh thêm kích thích rồi. Văn Văn thì mất phòng ngự, yếu ớt phản kháng. -Anh làm...ưmmm Nhân lúc cô mở miệng, anh đưa lưỡi vào quyện với khoang miệng của cô. Nói là tỉnh rượu nhưng cô cũng có cơn men mà. Nhanh thôi, cô dần rơi vào


dục vọng.


Việt bế cô lên giường, cởi chiếc áo phông ra ném xuống sàn nhà. Tiếp tục ôm cô hồn. Hai người khó khăn hô hấp đành rời môi. Văn Văn thở dốc, nhưng vẫn rướn người lên định hôn anh tiếp. Dù sao cũng là người cô yêu mà...


-Em chắc chứ?


-Hà?


-Lần này... anh không dừng lại đâu! -Vậy thì...


-Em có muốn không? -Em cho anh biết... được lên giường với em.. Việt toàn rời đi. Có vẻ tin đồn về cô thường cặp kế với các công tử nhà giàu khác là thật - không phải ai cũng được đâu! Lời nói làm Việt khựng lại. Anh quay lại nhìn cô gái phía dưới mình. -Nếu anh bỏ đi chắc em vẫn là xử nữ đấy! Lần này thì anh rất kinh ngạc.


Anh hỏi:


-Em không hối hận chứ?


-Anh tỏ tình với


20220212114608-tamlinh247.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK