-Hmmm, để tạo nhớ...
-À à, Pete! Sao? -Hôm trước tao đi công tác ở Thâm Quyến ấy! Gặp lại mà tao không nhận ra được luôn. -Sao? Tao nhớ mày đâu phải não cá vàng? -Ừ, tao đâu phải! Ổng phẫu thuật thẩm mỹ! Tiểu Y mắt chữ a mồm chữ o kinh ngạc. -Ủa? Sao mặt mũi đẹp đẽ rồi mà... -Nghe là.. bị tai nạn gì á... Mà dạo này tao thấy Việt bị thương à? -Hmm, tạo không để ý, tự dưng mấy tuần trước anh ấy không đến công ty
luôn!
- Tao nghe là họ Lý kia có liên quan đến một tổ chức, băng đảng nào đó... mày nhớ lúc mày bị Hứa Giai Kỳ bắt cóc không, nhờ tổ chức đó nên mới cứu được mày á! Hai người đang trò chuyện rôm rả thì.. -Laly? Văn Văn? Một người đàn ông Tây đi đến chào hỏi... -Ohh, Pete! *Tiếp theo là Anh dịch nhaa =)) -Các em đang làm gì thế? -Tán dóc thôi. Anh đi đâu vậy? - Văn Văn kéo ghế, mời Pete ngồi.
Đi dạo. Laly, về nước thế nào?
-Uhmm, tốt ạ! Em làm thư ký cho một công ty. -À, công ty gì vậy?
-Là Đại Thắng... Sao vậy ạ? Trông anh không khỏe lắm.
-À không sao. Thôi hai em nói chuyện nhé, anh có hẹn. Bye.
-Bye!
*Giờ đơn thuần là Trung sang Việt nheee
Tiểu Y và Văn Văn chào Pete, khi anh đi một đoạn xa thì Tiểu Y nói nhỏ: -Tao thấy anh ta hơi mờ ám, không giơng như lúc đầu ta quen. -Ừ, à hôm bữa ổng xin số điện thoại của mày ấy, có thấy gì lạ không? -Có số nước ngoài thường gọi nhưng tao không nhận. Húc Dương biết lại khổ. -Hihi, trong hai người thực sự rất giống cặp đôi yêu đương ấy! -Nào có!
*Giờ lại Anh ) -Xác nhận cô ta là thân cận của Lý Húc Dương. Xử cô ta không?
Được.
*Mệt mỏi qua lại Trung nè. Tiểu Y về nhà với đống đồ decor handmade các kiểu, Húc Dương thì đang ngồi xem thị trường chứng khoán (không biết viết đúng thứ tự chưa nữa -Hôm nay cô gặp ai vậy? -Người quen... Sao anh hỏi vậy? -Vô tình thấy đang ngồi trò chuyện vui vẻ với ai đó. -Sao, ghen à?
-Trẻ con.
-Này cô về với ai? -Tôi.. đi cùng Văn Văn đến đầu đường.. rồi đi bộ vào...
Húc Dương nghe thế thì nhẹ giọng lại, anh ôm lấy cô dụ dỗ: -Lâu rồi nhỉ, nay luyện tập lại đi?
-Luyện tập gì cơ? Anh không nói, dùng hành động để cô hiểu được. Bàn tay bắt đầu chuyển động trên người cô. Cô đơ người, hiểu được ý đồ của Húc Dương liền đỏ mặt, bắt đầu lắp bắp từ chối:
-Gì vậy... đang đang ban ngày mà???
-Không sao, vận động tí lát mới ăn nhiều được!
Để sau đi được không, bây giờ ngại lắm!! Không trả lời, anh bế thốc cô lên phòng, đặt cô xuống nệm, bắt đầu thoát y cho cả hai. Cô vẫn sợ hãi nhưng cũng mặc anh làm việc" dường như cô quen thuộc với dục vọng của anh rồi.
-Dạo này ngoan ngoãn quá nhỉ? Không biết có toan tính gì không đấy mèo con? Cô không nói gì, chỉ áp mặt vào gối che đi sự ngại ngùng này... Lâu rồi mới thân mật với nhau thực sự khiến Tiểu Y có cảm giác... khó tả!!
Cô đã thích anh... trong dáng vẻ ngủ say của những buổi sớm, dáng vẻ bá đạo của những tổng tài trong tiểu thuyết.. rồi dần dần cô mở lòng thầm thương anh. Lời Văn Văn quả không sai mà... đúng là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!!
Nhưng những