Cô luôn cảm thấy, vị bác sĩ là bởi vì thân làm bác sĩ, cô là bệnh nhân, vậy nên anh ta mới đối xử nồng nhiệt với cô như vậy.
Cũng không phải là anh ta không ghét cô, mà thậm chí, anh ta là người ghét cô tới cay đắng.
Chỉ là anh ta giấu sự ghét bỏ đó ở rất sâu, rất sâu...
Ngày đó khi cô mới tỉnh lại không bao lâu, anh ta liền đi tới.
Kiểm tra qua loa theo thường lệ, rồi nói với Bạch Lăng.
"Tôi họ Vệ, gọi là Vệ Thạc Nhân, là bác sĩ của cô!"
Bạch Lăng sau khi nghe được tên của anh ta, phản xạ lại: "Vệ... Thạc Nhân? Chính là Thạc Nhân trong "Thạc nhân kỳ, y cẩm y" đó sao?"
Vệ Thạc Nhân vẫn giữ nguyên khuôn mặt mỉm cười.
"Đúng vậy... không nghĩ tới bà Minh từ nhỏ lớn lên ở nước ngoài, lại cũng biết những lời trong kinh thư này!"
Vệ Thạc Nhân tùy ý nói, thế nhưng lại khiến cho Bạch Lăng cảm giác được anh ta là đang thăm dò cô.
Cô giả ngu: "Haha... thật là một cái tên dễ nghe?"
"Phải không?"
"Bác sĩ vệ, xin hỏi bao giờ tôi có thể xuất viện?"
"Bà Minh không cần phải gấp gáp, còn cần quan sát thêm vài ngày!"
"À..."
Nếu là lúc trước, khi cô vẫn còn là một Bạch Lăng chân chính, khi nhìn thấy người như Vệ Thạc Nhân, chắc chắn sẽ rất động tâm.
Lễ độ tao nhã, cử chỉ nhẹ nhàng, tuổi trẻ như đã có sự nghiệp, dáng dấp còn vô cùng tuấn mỹ, đối với bất kỳ ai cũng vô cùng lễ phép.
Ăn mặc một bộ đồ trắng, phong độ, vô cùng mê người.
Cơ hồ anh ta chính là hình tượng trong mộng của tất cả các cô gái trong bệnh viện này.
Nhưng mà bây giờ, cô ngoại trừ trong lòng đang thầm cảm thán, tại sao ông trời không để cho cô gặp anh ta sớm hơn một chút chứ.
Cô hiện tại có thân phận gì, chỉ là một người vợ góa chồng mà thôi, vừa nghĩ tới liền có chút chột dạ.
Con mắt của Vệ Thạc Nhân rất đen, vô cùng thâm thúy, dường như là một ánh mắt không có đáy, đang dần dần hút cô vào.