Da mặt Lan San nóng lên, hai má đỏ ửng, đôi mắt đen nhánh ướt nhẹm đặc biệt quyến rũ, vô cùng mê người.
Minh Dạ nuốt ực một cái, cổ họng khô rát, đến lúc nào mới có thể nuốt cô vào trong bụng đây, chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, thực sự là quá dằn vặt.
"San San... đừng giày vò tôi nữa có được không?" Âm thanh anh mang theo nồng nặc mùi dục vọng, trầm thấp.
Lan San cười ha hả nhìn anh, chủ động hôn ba cái lên môi của Minh Dạ.
"Cái này, nhìn biểu hiện của anh, hầu hạ bổn cô nương thật tốt, không biết chừng tôi có thể đổi ý!"
Minh Dạ khóc lóc thảm thiết, còn phải xem biểu hiện nữa sao? Lẽ nào biểu hiện của anh còn chưa đủ sao?
Lan San nắn nắn gò má Minh Dạ, nói: "Cười lên một chút nào, có đói bụng không, tôi đi nấu cơm cho anh!"
Ánh mắt Minh Dạ nhất thời sáng người: "Em nấu cho tôi?"
Lần trước ở nhà họ Lam cô nói muốn làm bữa ăn đêm cho anh, nhưng sau khi về tới nhà cô lại lăn ra ngủ, hôm sau trời còn chưa sáng anh đã phải bay sang Italia, bữa ăn đêm đó cứ như vậy mà vụt mất, trong lòng anh vẫn nhớ mãi không quên.
Lan San từ chân của Minh Dạ đứng dậy, lôi kéo anh xuống dưới lầu.
"Đúng vậy cậu ấm, tôi làm cho anh, anh đi tắm trước đi, đổi bộ quần áo khác."
"Được...”
Sau khi Minh Dạ trở về phòng, lấy tốc độ nhanh nhất tắm qua một lượt, thay một bộ quần áo ở nhà màu xám, quần thường, đi một đôi dép bông giống như Lan San, sau đó đi xuống lầu.
Mùi thơm thoang thoảng bay tới từ phòng bếp, anh cong môi, chậm rãi đi tới.
Lan San mặc tạp dề đang cắt đồ ăn, trên bếp là một nồi canh, khuôn mặt cô điềm đạm, nở một nụ cười nhàn nhạt, trên người cô giống như đang tỏa ra ánh hào quang, làm cho anh cứ bất động tại chỗ.
Hình ảnh này khiến cho ngực Minh Dạ xẹt qua một dòng nước ấm, lần đầu tiên cảm nhận được chữ "nhà", mà cha mẹ anh chưa từng cho anh.
Minh Dạ nhẹ nhàng đi tới, từ phía sau ôm lấy Lan San, kéo cô hoàn toàn vào trong ngực: "San San, em thật tốt!"