Sở Tiều tuy là rất sợ, nhưng vẫn hỏi: "Cậu chủ, trực tiếp hỏi bà chủ không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Tôi hỏi, cô ấy sẽ nói sao?"
Sở Tiều nhẹ giọng thì thầm một câu: "Nhưng cậu chủ chưa hỏi sao có thể biết bà chủ sẽ không nói chứ?"
Thân hình Minh Dạ chợt động một cái, xoay người đi ra khỏi cửa.
Anh không dám hỏi, thậm chí không dám nghĩ, bất an lo sợ, Sở Tiều nói rất đúng, Lan San chính là nhược điểm của anh, là điểm trí mạng, mà cái nhược điểm này bây giờ đang bị người khác lợi dụng rồi.
Sở Tiều đuổi theo, cậu chủ sẽ không phải đi mượn rượu giải sầu chứ. Nam chính trong phim truyện mỗi khi bị tổn thương sẽ đều như vậy, cậu chủ ngàn vạn đừng có học theo.
"Cậu chủ, vậy bây giờ đi về sao?"
Minh Dạ đi ra ngoài, chợt nghe được câu hỏi của Sở Tiều.
Trờ về, sau khi về thì sao, anh không biết phải đối mặt với Lan San như thế nào, lúc này có lẽ là lúc anh bất lực nhất.
Sở Tiều hít một hơi thật sâu, quên đi, anh ta liền nhắm mắt đi theo sau Minh Dạ.
"Cậu chủ, hay là đi băng bó vết thương một chút!"
Sở Tiều nhìn tay phải Minh Dạ máu me be bét liền run rẩy, cậu chủ mười năm nay chưa từng bị thương, bây giờ không phải là kẻ thù làm bị thương, mà ngược lại chính là anh tự làm tổn thương mình, điều này... người bảo vệ như anh ta làm sao ăn nói với mọi người đây.
Minh Dạ cười nhạt, đau sao? Vết thương có lớn hơn nữa, cũng chỉ có đau đớn xác thịt, mới có thể làm anh quên đi nỗi đau trong lòng.
Nhìn Minh Dạ như vậy, Sở Tiều liền ôm trán.
Nhìn đi nhìn đi, anh ta quả nhiên đoán không sai, cậu chủ thực sự là muốn đi mượn rượu giải sầu.
Sở Tiều biết mình không ngăn được anh, chỉ có thể đi theo sau.
Nửa giờ sau, nhìn Minh Dạ uống rượu không khác gì nước lã, Sở Tiều bắt đầu đổ mồ hôi, uống như vậy, dạ dày sớm muộn cũng thủng mất thôi.
"Cậu chủ, hay là về nhà trước đi, cậu chủ cả người đầy mùi rượu như vậy, bà chủ nhất định là tức giận!"
"Mượn rượu cũng không giải quyết được vấn đề!"