Nhưng nếu như bây giờ ngay cả Lam Tu cũng không bao che, Minh Dạ chắc chắn sẽ không buông tha cho cô ta.
Lam Vi Nhi luống cuống bắt lấy tay Lam Tu, nước mắt rất nhanh đã rơi xuống, bi thương nhìn Lam Tu: "Anh, anh... anh không thể đối xử với em như vậy, em là em của anh mà!"
Lam Tu vô lực phất tay, anh ta cũng muốn giữ cô ta lại, nhưng cô ta luôn không nghe lời, muốn đối đầu với Lan San, hết lần này tới lần khác khiêu khích giới hạn của Minh Dạ.
"Coi như anh bảo vệ em, cậu ấy cũng sẽ không bỏ qua cho em, lần trước cậu ấy đã nói, đó là lần cuối cùng... là lần cuối cùng em có hiểu không?"
"Em đi đi!"
Lam Vi Nhi thật sự rất luống cuống, cô ta thích Minh Dạ, cho nên đối với tất cả chuyện liên quan tới Minh Dạ cô ta đều tìm hiểu, đương nhiên cũng đã nghe qua về thủ đoạn của anh.
Nhưng bây giờ những thủ đoạn đó sẽ đặt lên người cô ta, cô ta... làm sao cũng không thể tin nổi.
Lam Tu buồn vô cớ, đúng vậy, từ nhỏ anh đã vô cùng yêu thích đứa em gái như búp bê này, nhưng tại sao sau khi lớn lên, cô ta lại biến thành như vậy.
Lam Vi Nhi nhìn Lam Tu không lên tiếng, liền lên tiếng khẩn cầu, mang theo một giọng nồng nặc đáng thương:
"Anh, anh và anh Minh Dạ không phải là bạn tốt sao, anh giúp em đi xin anh ấy, sau này em tuyệt đối sẽ không dám bất kính với Lan San nữa đâu!"
Lam Tu gầm lên: "Chính là bởi vì anh với cậu ấy là bạn bè, cậu ấy mới có thể tha thứ cho em tới tận bây giờ!"
"Mỗi lần Minh Dạ ra quyết định đều sẽ không thay đổi, anh có tìm cậu ấy cũng vô dụng!"
Nhiễm Ngạo ngồi trong góc nãy giờ vẫn không lên tiếng, biểu cảm giữa hai hàng lông mày dường như... có chút giống với Lan San...
Nhìn một tuồng kịch như thế, anh tả cảm thấy mình cũng nên lên tiếng rồi.
Anh ta cất giọng nói: "Cậu tìm Minh Dạ đương nhiên là vô dụng, cậu cũng không phải không hiểu cậu ta, cởi chuông phải do người buộc chuông, trên đời này đoán chừng chỉ có một người mới có thể thay đổi được quyết định của Minh Dạ!"
Một câu nói liền làm sáng tỏ, khiến cho Lam Tu bừng tỉnh, đúng rồi, trong lòng Minh Dạ, không ai có thể sánh bằng Lan San!