Minh Dạ dĩ nhiên không dám nhìn thẳng mặt Lan San, cúi đầu nhìn đôi chân thon gọn của cô.
Lơ đang nhìn thấy dưới gối chân cô bị bầm đen một mảng lớn, lập tức đổi giọng, Minh Dạ nhíu mày hỏi: "Chuyện như thế nào?"
Lan San thuật theo tầm mắt của anh cúi đầu nhìn qua một cái, thờ ơ nói:
"À... cái này, bị xe đụng một cái.. không có việc gì, chỉ hơi sứt sát..."
Da của cô rất trắng, cho nên thoáng bị thương, liền có vẻ rất khó coi, sau khi tắm lập tức đối lập.
Cô nói hời hợt, nhưng Minh Dạ thì lập tức hú hồn, cô gái chết bầm này, cũng không biết nghĩ sao, giọng nói mang theo mùi thuốc súng: "Tại sao không bôi thuốc?"
Thân thể Lan San cứng lên, nhìn Minh Dạ giống như đang nhìn một quái vật, cậu ấm máu lạnh biết quan tâm người khác từ khi nào vậy?
Trong lòng cô vui vẻ, ngồi ở bên người anh, ngang nhiên nằm úp sấp nửa người, nghiêng má, nghiêm túc nhìn anh: "Tôi... tôi đang chờ anh lên bôi đó! Anh không biết đau thế nào đâu!"
Thân thể Minh Dạ buộc chặt như đá, trên mặt tràn đầy lửa giận, biểu tình đó làm cho Lan San nhịn không được cười khúc khích, tự tay vỗ má anh một cái.
"Con trai... có là đang quan tâm mẹ, hả, có phải không, có phải không?"
Không biết sao, khi đối mặt với Minh Dạ, Lan San càng lúc càng lớn mật, cô luôn cảm thấy, mặc kệ cô có làm gì, anh đều sẽ không làm cô tổn thương... tuy là, anh là một người đàn ông cực kỳ nguy hiểm.
"Câm miệng!"
Vẻ trêu chọc trên miệng Lan San quá mức chói mắt, Minh Dạ chợt đẩy cô xuống giường, ngã một cái trên mặt đất.
Lan San kêu đau thành tiếng, nhe răng, viền mắt lập tức long lanh, quát Minh Dạ: "Này... anh làm gì vậy, đùa không vui gì cả, a... đau chết tôi rồi..."