Người phụ nữ này lại nói mình là đứng đắn, ngay cả chính bản thân Lan San cũng không tin nổi.
Minh Dạ nhắm mắt, khoé môi khẽ giật giật, làm như đang nhìn trò cười vậy.
Lam Vi Nhi không nghĩ tới Lan San lại nói ra lời như vậy, sắc mặt đỏ lên, run rẩy nhìn Lan San, trong mắt đều là sự ác độc. Đoán chừng là bởi vì quá tức giận, nên đã quên mất cô ta hẳn là phải nên ngây thơ, bộ dáng oan ức hai mắt đẫm lệ.
Lan San chuyển mắt sang nhìn Minh Dạ từ đầu tới cuối vẫn không hề động đậy, hận không thể cầm lấy chai rượu đi tới đập lên đầu anh một cái.
Đều là tại tên khốn này trêu hoa ghẹo nguyệt, khiến cô gặp phải nhiều phiền phức như vậy. Nhưng lúc này, anh lại làm như không phải chuyện của mình, thực sự là tức giận.
Còn đôi vợ chồng nhà họ Lam, Lam Vi Nhi dù gì cũng là em gái của Lam Tu, em gái anh ta kêu cái gì mà hư hỏng, nhưng anh ngay cả một quả rắm cũng không thả, cái bộ dáng bao che khuyết điểm này, thật con mẹ nó khiến cô sôi sục.
Lan San mặc dù biết đây không phải là chủ ý của Phương Lê, nhưng mặc kệ thế nào, đây cũng là khách mà bọn họ mời tới.
Phương Lê ngày hôm nay không rên lấy một tiếng, thật sự khiến cô tức giận, nếu đổi thành cô, cô chắc chắn đã sớm đứng ra giúp cô ta nói chuyện, người và người quả nhiên không giống nhau.
Lan San càng nghĩ càng giận, nhất thời không muốn ở lại đây nữa, xoa xoa cái trán đang đau nhức, cầm lấy túi đứng dậy chạy ra ngoài.
Phương Lê vội vàng gọi lại: "Lan San, cô đi đâu vậy?"
Lan San đang trong cơn tức, giọng nói cũng không thể êm tai nổi: "Tôi nhức đầu, đi trước, các người tự chơi đi!"
Phương Lê cũng biết lúc này Lan San đang tức giận, cũng biết là vì vừa rồi cô ta không chịu lên tiếng, liền nói lấy lòng: "Đừng mà, cô vừa mới tới, ở lại chơi chút nữa đi!"
Lan San cười nhạt, nhàn nhịt nhìn lướt qua Lan Vi Nhi: "Tôi sợ là không ở lại cái sinh nhật của cậu này nổi đâu, tôi nhẫn nhịn, chỉ có thể tôii như vậy thôi!"
Lời này rất rõ ràng, nếu như Lan Vi Nhi còn dám khiêu khích cô nữa, cô không thể đảm bảo tiếp theo mình sẽ làm ra chuyện gì đâu.