"Vệ Thạc Nhân giờ đang ở đâu?"
Minh Dạ lúc này tỉnh táo tới dọa người, giữa hai hàng lông mày đã không tìm thấy vẻ đau thương, thay vào đó là khí thế sắc bén.
Minh Dạ chính là một người vô cùng mạnh mẽ, chuyện ngày hôm qua, tới quá mức bất ngờ, cho nên anh nhất thời không tiếp thu nổi, chưa nghĩ kỹ chuyện này.
Sau đó cả đêm yên lặng, đã làm cho anh tỉnh táo lại.
Minh Dạ tiếp xúc qua vô số người, thật hay giả anh nhìn qua là biết, anh cảm giác được Lan San đợi anh là thật, không nỡ anh cũng là thật, nếu như là giả, Minh Dạ chỉ có thể thở dài mà kêu kỹ xảo cô quá tốt mà thôi.
"Cậu chủ, em đã điều tra, Vệ Thạc Nhân hôm trước đã ngồi máy bay sang Mỹ, dự hội thảo nào đó, có thể phải nửa tháng sau mới quay về."
Sở Tiều đã sớm đoán ra người trong ảnh là Vệ Thạc Nhân, vậy nên đã sai người điều tra hành tung của anh ta.
Sở Tiều và Vệ Thạc Nhân cũng là quen biết sơ qua, tuy là có gặp mặt vài lần, thế nhưng... thực sự là không có thân quen cho lắm.
Minh Dạ nhíu mày, ngày hôm trước?
Đó không phải là lúc anh từ Firenze trở về sao, cái này quá trùng hợp rồi, Vệ Thạc Nhân có phải là chạy đi lánh nạn sao?
"Cậu dùng toàn lực điều tra thân phận của Vệ Thạc Nhân, chuyện này làm ngay lập tức, anh muốn có kết quả sớm nhất!"
"Rõ, cậu chủ!"
Sở Tiều thấp thỏm một hồi, liền hỏi: "Cậu chủ, cái kia... Di Sa bảo tôi hỏi anh... cô ta phải làm gì...”
"Trước hết cứ để cô ta ở nhà cậu, chuyện này sau khi điều tra rõ, sẽ để cho cô ta quay lại làm việc, còn nữa, việc này không được để lộ ra ngoài!"
Sở Tiều nuốt cái ực một cái, cậu chủ không cần nói, anh ta cũng chẳng dám nói linh tinh đâu.
Minh Dạ trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Mặt khác phái vái người theo dõi cô ấy, nhưng phải cẩn thận... tránh để cô ấy phát hiện!"
Theo dõi? Trong đầu Sở Tiều lập tức hiện ra suy nghĩ này, trước đây khi bà chủ mới xuất viện, cậu chủ cũng có ra một mệnh lệnh như vậy.
"Cậu chủ...” Như vậy không tốt lắm đâu, nếu để bà chủ phát hiện được, đoán chừng... lại không nói ra được.
Minh Dạ liếc mắt nhìn anh ta: "Bảo làm thì cứ làm đi, đừng nói nhảm!"