Luôn có cảm giác trong đầu có một vùng bị trống.
Bạch Lăng ôm đầu đau đớn, chửi bới.
"Mẹ kiếp, cái đồ phụ nữ chết tiệt kia, về sau tốt nhất đừng để tôi nhìn thấy cô, bằng không tôi gặp cô lần nào liền đánh lần đó, đánh đánh đánh, đánh chết cô!"
"A... đau chết tôi rồi!"
Vệ Thạc Nhân đang lúc muốn đẩy cửa, liền nghe được tiếng lẩm bẩm bên trong.
Bàn tay đang nắm chốt cửa dừng lại, khóe môi cong lên.
Ánh mắt nhíu lại, sau đó xoay người rời đi.
Sau khi trở lại phòng làm việc, anh ta liền cầm điện thoại lên.
"Alo, cậu chủ Dạ!"
"Nói!"
"Bà Minh nhà anh dường như, rất không giống với trước đây, nếu như không phải là từng quen cô ta từ trước, tôi thật sự sẽ cho rằng đó là hai người khác nhau. Hơn nữa, cô dường như không còn tình cảm gì với anh nữa, anh từng nói một người dù có mất đi ký ức, cũng sẽ không mất đi cảm giác tình yêu, tôi cũng đã thử hỏi dò mấy lần, nhưng hoàn toàn không ra!"
Đầu bên kia khẽ im lặng, thật lâu mới vang lên giọng nói của đối phương.
"... Chờ tôi về rồi nói!"
Âm thanh của anh vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng như trước, vẫn không có nhiệt độ, dường như là buổi tối âm trầm của thành phố New York dưới chân anh.
Trên bàn làm việc tản mát hơn chục tấm ảnh, trong hình tất cả đều là một người, bà Minh, Lan San!
Chính diện, mặt bên, bóng lưng... người tinh mắt liền phát hiện đó đều là ảnh chụp lén.
Biểu tình của người trong ảnh rất nhã nhặn, một số tấm còn có vẻ u buồn.
Khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái, hoàn toàn không giống với người phụ nữ đêm đó.
Lan San kia, rõ ràng là một người làm cho người ta phải chán ghét tới cực điểm.
Nếu như không phải ông Minh đã chết đi, bằng vào những chuyện cô làm, đừng nói cô có thể ở lại nhà họ Minh, dù có chết đi trăm lần cũng không hết tội.
Cởi quần áo leo lên giường anh, lần lượt khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh... những thứ đó đã khiến anh căm thù cô tới tận xương tủy.
Nhưng hôm lại gặp cô mất đi trớ nhớ, dường như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Sự thay đổi bất ngờ này, lại khiến cho người ta trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận nổi!