Khi nhận được điện thoại của Phương Lê, Lan San quả thực có chút không muốn đi, nhưng mà... Phương Lê dù sao cũng là bạn của cô, nếu như không đi, thì thực sự là không nể mặt cô ấy rồi.
Lan San trong lòng mặc dù không muốn, nhưng ngoài miệng vẫn phải đáp ứng.
Còn quà sinh nhật, vấn đề này cô liền để cho quản gia làm.
Tuy là lần đầu tiên bước vào Hoa Dương Sơ Thượng, nhưng Lan San đối với cái tên này cũng không quá xa lạ, chính là nơi để tiêu tiền tốt nhất.
Đi vào phòng khách, Lan San chỉ có thể thở dài một tiếng, tới đây con mẹ nó thực sự là đốt tiền, quả thực là xa hoa tráng lệ, lại mơ hồ mang theo không khí trụy lạc.
Lam Tu đêm nay đã bao cả Hoa Dương Sơ Thượng, lúc đầu mời không ít người, nhưng cậu chủ nói một câu kia liền khiến cho anh ta ỉu xìu, chỉ có thể mời một số bạn bè thân thiết nhất.
Nhân viên của Hoa Dương Sơ Thượng đưa Lan San tới nơi, căn phòng xa hoa nhất.
Đẩy cửa phòng ra, dưới ánh đèn mập mờ không rõ cô có thể nhìn thấy khoảng mười hai người.
Mỗi người đều là tinh anh mỹ nữ, nam tuấn, ăn uống linh đình.
Lan San không thích không khí này cho lắm, khuôn mặt khẽ nhíu lại.
Phương Lê ánh mắt vừa nhìn thấy Lan San, liền vung tay kêu lên: "Lan San, cô rốt cuộc đã tới rồi!"
Trong lúc nhất thời, căn phòng liền im ắng lại, ánh mắt mọi người đều đổ dồn ra cửa.
Lan San quét căn phòng một lần, nhìn thấy Minh Dạ ngồi đó, xung quanh toàn là mỹ nữ, con người nhất thời co rút, rồi mặt không thay đổi đi tới trước mặt Phương Lê, đưa quà tặng ra: "Sinh nhật vui vẻ!"
Phương Lê vui vẻ nhận lấy quà, ôm Lan San một cái: "Cảm ơn cô, cô có thể tới thật tốt quả, tới mới vừa rồi còn hỏi thăm Minh Dạ về cô đó!"
Lan San cười cười: "Sao có thể chứ, sinh nhật cô, tôi có thể không tới sao?"
Bỗng nhiên Phương Lê hô lên thất thanh: "Lan San, sắc mặt cô sao lại kém như vậy, không phải là bị bệnh chứ?"
"Vẫn ổn, không sao cả!" Cô chính là hằng đêm bị quấy rầy, ngủ không đủ giấc mà thôi.
Lan San sờ sờ mặt mình, chỉ là tái đi một chút, không có tinh thần, vành mắt thâm quầng, chỉ vậy thôi.