Anh đã vô cùng cố gắng, lúc đối mặt Lan San cố gắng giữ cũng trái tim bình tĩnh, nhưng... Tới cùng vẫn không thể quản được.
"Nhận nó rất khó sao?" Nhận lòng tham của anh khó sao?
Minh Dạ chưa từng bất lực như lúc này, không nỡ ép cô nhận, không nỡ khiến cô khó xử.
Lan San đẩy Minh Dạ ra, cười gật gật đầu: “Ừ, rất khó...”
Cô thừa nhận đối Minh Dạ, cô có cảm giác, thậm chí là rất có cảm giác. Không có người phụ nữ nào có thể không chút động lòng trước Minh Dạ.
Tuy mặt ngoài Minh Dạ luôn luôn rất lãnh đạm, có vẻ không kiên nhẫn với cô, nhưng... Lan San biết, thật ra anh là người rất cẩn thận, những chỗ rất nhỏ luôn có thể khiến cô cảm động.
Ánh mắt Lan San nhìn Minh Dạ mang theo cầu xin: “Tôi đã cố gắng khiến mình không động lòng, Minh Dạ, đừng khiến tôi làm ra chuyện khiến mình hối hận được không?"
"Được, tôi không ép em."
Lời của Lan San khiến sắc mặt Minh Dạ dịu đi, ít nhất không phải Lan San không có cảm giác với anh, như vậy là tốt rồi.
Minh Dạ nghĩ, từ từ sẽ được, anh có thể đợi đến lúc cô chính miệng thừa nhận rằng cô nhận lời anh.
Nhìn thấy dáng vẻ Lan San lạnh tới run lên, trong lòng tự trách một trận, muốn cởi áo khoác xuống, nhưng lại sợ Lan San đi vào bị người ta nhìn thấy khiến cô khó xử.
"Em đi về đi, tôi đi xem Lam Tu, phải ngoan ngoãn, không được uống rượu, mặc áo choàng vào, đừng cởi xuống nữa, chờ tôi đi tìm em... Không cho phép nói chuyện với người đàn ông khác."
Khóe miệng Lan San co rút một phen, vẫn nghe lời gật đầu: “Ừ, biết mà..."
Chỗ này đúng là không phải chỗ tốt để nói chuyện, Lan San không muốn tiếp tục thảo luận về chuyện này, trả lời với Minh Dạ, định về đến nhà rồi nói tiếp.
Bỗng nhiên trước mắt tối lại, trên môi truyền đến cảm giác hơi lạnh.
Đợi đến lúc Lan San ý thức được đây là một nụ hôn, người đánh lén, đã thần tốc rút lui, xoay người đi mất.
Khi Minh Dạ đi khỏi còn mang theo ý cười tà mị, chân mày nhẹ nhàng cong lên, vô cùng sung sướng, anh đã sớm muốn làm như thế, chỉ sợ Lan San sẽ giận thôi.