Vì Lan San mà giờ anh biến thành một con sói không thịt không vui, biến thành một con sói ngồi không đói cừu.
Lan San xoa cánh môi, người đứng trong gió lạnh, đôi má lại nóng sắp bỏng, buồn bực trừng theo bóng Minh Dạ đi khỏi, nhỏ giọng mắng một câu: Người xấu...
Sao có thể như vậy, lỡ như bị người ta thấy thì làm sao đây? Anh làm việc một chút không nghĩ tới hậu quả.
Trong giây lát lại nghĩ tới lời của Minh Dạ, Lan San vô cùng lo lắng, mọi chuyện đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, đi càng ngày càng xa theo một phương hướng không thể biết trước, mà hình như cô không khống chế nổi trái tim mình rồi.
Lan San thở dài một tiếng, ôm cánh tay bước nhanh khỏi ban công.
Chuyện sau này, sau này hãy sau, giờ cô quá rối loạn, vẫn là trở về trước đi.
.........
Một ngọn đèn cách ban công không xa, phía sau bồn hoa cao lớn, ẩn ẩn truyền đến tiếng hai người phụ nữ nói chuyện.
"Trong lòng hận, giận?"
"Tôi chỉ là không cam lòng thua vì một người phụ nữ như vậy, cô ta dựa vào cái gì chứ?" Cô ta nói nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói mang theo không cam lòng phẫn hận rất nặng.
Giọng nữ kia cười nhạo: “Chỉ bằng cậu Dạ thích cô ta, vậy là đủ rồi."
Giọng nói rất mơ hồ, mang theo khinh thường nhàn nhạt, hình như đang cười đối phương ngây thơ.
Vừa dứt lời, giọng của đối phương đột nhiên to hơn vài lần: “Nhưng mà cô ta đâu có xứng với anh Dạ chứ."
"Xứng hay không xứng không phải người khác có thể đánh giá, chỉ cần Minh Dạ thích, là có thể sánh đôi với anh."
"Tôi thì làm sao đây?" Giọng nói không còn nữa sắc nhọn như một khắc trước, hình bị đả kích.
"Làm sao hả? Cô có thể cười chúc phúc bọn họ, có thể làm đến đứng trước mặt Minh Dạ nói với anh, hi vọng sau này anh hạnh phúc mỹ mãn?"
"Không thể, tôi tuyệt đối không chúc phúc anh Dạ và người phụ nữ đê tiện kia, cho dù người phụ nữ nào trên đời này cũng được, chỉ riêng cô ta không được."
"Nếu không làm được, vậy thì đi tranh giành, chém giết đi." Nhìn như không chút để ý thuận miệng nói ra, cẩn thận nghe lại thì lại hung ác nham hiểm đến khác thường.