Sở Tiều run run một cái, cũng không dám nói thêm gì nữa, quay đầu chạy đi.
Sau khi tiếng đóng cửa vang lên, Minh Dạ cụt hứng ngồi trên ghế, vẻ mặt uể oải, giơ bàn tay nhìn chỗ vết thương đã được Lan San băng bó lại, trên môi nở một nụ cười khổ...
Nếu như Lan San ở trước mặt anh hư một chút, không quan tâm anh một chút, thì có lẽ... có lẽ anh cũng không đau lòng tới như vậy.
Móc điện thoại trong túi ra, trên mặt hình là số điện thoại "bảo bối" Lan San của anh.
Ngón cái nhẹ nhàng chạm vào màn hình, dường như đang vuốt ve khuôn mặt cô, trong mắt hiện lên nhu tình không tiếng động.
Từ ngày đó Minh Dạ rời nhà từ rất sớm, cũng không có chào cô, hai người giống như lâm vào chiến tranh lạnh, Minh Dạ mỗi ngày đi sớm về trễ, đi về vội vàng.
Luôn là về lúc nửa đêm, đi lúc sáng sớm.
Lúc anh trở về, Lan San đã đi ngủ.
Lan San khi tỉnh, thì anh đã rời khỏi nhà.
Giữa hai người ai cũng không muốn mở miệng trước, người nào cũng không có ý giữ lại, hay gọi điện thoại cho đối phương trước, người nào cũng không biết phải bước một bước kia như thế nào.
Lan San là một người quật cường, trước khi biết rõ mọi chuyện, cô tuyệt đối sẽ không chịu thua.
Cô không biết cuối cùng là có chuyện gì, tưởng Minh Dạ rồi sẽ nói, nhưng anh không nói, anh không nói, để cho cô đoán như vậy sao?
Lan San càng nghĩ càng thấy giận, mỗi ngày đều trằn trọc tới hơn nửa đêm vẫn không ngủ được.
Kỳ thực cô biết buổi tối Minh Dạ trở về lúc nào, bởi vì cô không ngủ được, liền đứng trước cửa sổ.
Nhìn bóng đêm đen như mực, sau khi đợi tới gần nửa đêm, liền có thể nhìn thấy xe của Minh Dạ chậm rãi tiến vào cổng.
Sau đó Lan San chỉ có thể cắn răng tự mắng mình không có tiền đồ, rồi lại chui vào giường giả vờ ngủ.
Đừng hỏi tại sao cô phải giả vờ ngủ.
Bởi vì mỗi buổi tối đều có một tên khốn kiếp đứng ở bên giường nhìn cô ngủ, còn tưởng rằng cô không biết.
Hơn nữa tên khốn kia còn đứng tới tận hừng đông, có đôi khi còn ăn đậu hũ của cô, tới thời gian cô vẫn hay tỉnh lại, tên khốn kiếp đó liền xoay người rời đi.