Mục lục
Cực Sủng Đệ Nhất Phu Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nói buổi trưa qua đón cô đi ăn cơm, nói muốn chờ cô, nhưng nửa đêm anh mới quay về, cả người đầy mùi rượu, trên tay toàn là vết thương, cũng không băng bó, đây là cố ý muốn làm cô đau lòng sao?

Minh Dạ nhìn bóng lưng Lan San rời đi, muốn gọi cô trở lại, nhưng Lan San chẳng thèm để ý tới anh, đi lên lầu.

Anh vô lực dựa vào ghế, nhìn ánh đèn mờ mịt không rõ, thân ảnh cao lớn của Minh Dạ vô cùng cô độc.

Coi như không có sự việc kia, nhưng nếu như Lan San gặp Vệ Thạc Nhân, tại sao không chịu nói cho anh biết?

Đang trong lúc Minh Dạ cho rằng Lan San sẽ không để ý tới anh nữa, cô lại cầm hòm thuốc đi từ trên lầu xuống, bởi vì tức giận, tiếng bước chân rất lớn.

Mở đèn phòng khách lên, đi tới trước mặt Minh Dạ, thô lỗ nắm lấy cánh tay bị thương của anh, buồn bực không lên tiếng, cẩn thận từng chút một lấy các mảnh vụn ra, tuy là tức giận, nhưng động tác cô rất nhẹ, sợ sẽ làm đau tới Minh Dạ.

Động tác của cô rốt cuộc cũng làm cho Minh Dạ nở nụ cười: "San San, đừng giận tôi... tôi không cố ý!"

Anh chỉ là không khống chế được, sợ làm tổn thương Lan San, vậy nên chỉ còn cách làm tổn thương chính mình.

"...”

Lan San không nói, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên, thân thể cô vốn nhỏ nhắn xinh xắn, bây giờ ngồi xổm trước mặt Minh Dạ, càng giống một cô bé hơn.

"San San, tôi thực sự không đau, thực sự...”

Khóe mắt Lan San đã phiếm hồng, vẫn còn đọng lại giọt nước mắt chưa khô, bàn tay đang bôi thuốc cho Minh Dạ bỗng trở nên mạnh thêm vài phần.

Minh Dạ đau tới sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không lên tiếng, Lan San khẽ cắn môi, buồn bực quát: "Anh không đau, em đau, lòng tôi đau được chưa? Anh rốt cuộc là đang giày vò mình, hay là đang giày vò tôi đây?"

Minh Dạ nhẹ giọng gọi: "San San...”

"Đừng gọi tôi, hôm nay anh phải nói rõ ràng cho tôi!"

"...” Minh Dạ chậm rãi cúi đầu, anh cũng muốn nói, nhưng lại không nói nên lời.

Lan San nhìn anh, cầm miếng vải băng bó cho anh thật tốt: "Được, anh không nói, tự tôi cũng sẽ biết rõ ràng!"

Nói xong liền trở về phòng mình, phanh một tiếng đóng cửa, khóa trái.

Lan San nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại suy nghĩ, cô cảm thấy chuyện này khẳng định là có liên quan tới cô...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK