Cô lại tức giận bấm thêm vài cái trong lòng bàn tay của Minh Dạ, Lan San dùng sức rất lớn, ngay cả chính cô cũng cảm thấy móng tay đau đớn, nhưng Minh Dạ thì chân mày cũng chưa nhúc nhích chút nào.
Lan San chu miệng, trong lòng nói mấy chữ: Người kì lạ!
Lam Vi Nhi không phát hiện "tác động" giữa Lan San và Minh Dạ, khờ dại gật đầu.
"Đúng, nhiệt độ trong này có vẻ hơi nóng, cô trước tiên có thể cởi áo khoác ra mà."
Người Lan San run lên, vội nói: “À... Không, không cần."
Tay cô đang bị người ta cầm, làm sao có thể cởi áo khoác chứ.
"Đừng để ra mồ hôi, nếu không lát nữa đi ra ngoài, gió lạnh thổi qua rất dễ bị cảm."
Lời như thế khiến Lan San khó mà nói gì được, rõ ràng người ta quan tâm mình, còn từ chối thì không tốt lắm.
Lan San nhẹ nhàng kéo tay hai lần, nhưng người đàn ông bên cạnh vẫn không chịu buông tay, cô thầm trợn trắng, cắn môi dưới, quay đầu nhìn Minh Dạ một cái.
Minh Dạ biết Lan San đang nhìn anh, muốn anh buông tay, nhưng anh lại cứ câu có câu không nói chuyện với một người đàn ông vẻ mặt nịnh nọt bên cạnh.
Bỗng nhiên lòng bàn tay truyền tới cảm xúc khác lạ, ngón tay một phút trước còn bấm vào anh, bây giờ mềm nhẹ giống như con mèo nhỏ nhẹ nhàng gãi trong lòng bàn tay anh.
Mang theo chút ý lấy lòng, ngứa, như là gãi vào lòng anh. Khiến anh muốn kéo móng vuốt nhỏ kia lên môi nhẹ nhàng cắn một phen.
Động tác lấy lòng của Lan San hiển nhiên khiến tâm trạng cậu chủ tốt hơn nhiều, không nặng không nhẹ nhéo một cái vào tay cô, mặc dù thấy không nỡ, nhưng vẫn buông ra.
Cuối cùng Lan San nhẹ nhàng thở ra, cười cười với Lam Vi Nhi, nâng tay cởi áo khoác xuống.
Bả vai mềm mại, xương quai xanh tinh tế, da thịt trắng nõn như đang lóe sáng dưới ánh đèn huỳnh quang, hết sức bắt mắt.
Lan San mặc lễ phục thấp ngực, phần ngực được thiết kế hơi thấp một chút, lúc cúi người khom lưng, có thể thấy cảnh xuân mơ hồ, nhưng so với những người phụ nữ vì tiết kiệm vải mà lộ lưng lộ ngực kia, càng thêm chọc người, khiến người ta nhìn thấy thì có cảm giác hơi thở chậm lại.