Không phải, không thể đơn giản như vậy được.
Bạch Lăng mơ hồ đi lên đường, trong đầu vô cùng loạn, người xung quanh nói gì cô đều không nghe được.
Diệp Bách Vũ đúng lúc tâm trạng không tốt, lại bị mẹ bắt đi xem mặt.
Hết lần này tới lần khác đối tượng gặp mặt đều mồm miệng ghê tởm, toàn là những người phụ nữ giả vờ nũng khiến người ta cả người phải nổi da gà, anh ta thực sự không kiên nhẫn nữa, liền bỏ lại cô gái kia rồi lái xe về trước.
Vừa nghĩ tới cha mẹ ở nhà bắt anh ta cuối năm nay phải dắt một cô gái về ra mắt, anh ta liền đau đầu.
Anh ta nhận ra một điều rằng, phụ nữ bây giờ, từng người từng người đều là giả bộ.
Trong lòng càng thêm phiền, lái xe không tránh khỏi có chút nhanh ta, trong chốc lát không chú ý bên đường đột nhiên có một cô gái lao ra.
Nhìn cô giống như một cái xác không hồn, thẫn thờ đi trong dòng xe cộ, anh ta lập tức phanh ta xe lại, xe dừng lại, nhưng vẫn đụng ngã cô.
Diệp Bách Vũ lập tức tức giận từ trên xe bước xuống: "Này... cô muốn chết hả, ra đường không có mắt sao?"
***
Cảm giác đau đớn từ chân trái truyền đến khiến cho Bạch Lăng thoáng tỉnh lại, quả thực cô không có bị xe đụng vào, mũi ô tô lúc đó vẫn còn cách cô mấy cen-ti-met, là chính cô giật mình rồi tự ngã, sau đó đụng vào xe.
"Nếu như cô muốn chết thì tự đi nhảy lầu đi, đừng đi ra đường rồi làm hại người khác, cô..."
Diệp Bách Vũ vừa nói vừa nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Lăng, sau đó lập tức nuốt lời đang muốn nói xuống.
Anh ta có chút khó tin chỉ Bạch Lăng, "Là cô!"
Khóe mắt Bạch Lăng dần khôi phục tiêu cự, thấy người đàn ông đang ở trước mặt mình, đó là một khuôn mặt rất anh tuấn, rất rực rỡ, khiến cho người ta không nhịn được mà ưa thích.
"Anh là ai, anh có quen tôi sao?"
Cô nghi ngờ nhìn Diệp Bách Vũ, trong đầu vòng vo, quả thực chưa từng gặp qua người đàn ông này.