Minh Dạ giơ tay lên bắt được, cười tủm tỉm lại gần, nịnh nọt nói: "Không sao, chỉ cần là San San làm, đều là ngon nhất!"
Da mặt Lan San nóng lên, một bộ dáng vẻ đanh đá ra lệnh với anh: "Qua đây, rửa rau!"
"Rõ, bà chủ!" Minh Dạ hí hửng chạy tới, vén tay áo lên bắt đầu vào việc.
Nếu như để Sở Tiều nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ che mắt lại, như chưa từng nhìn thấy gì cả.
Một lát sau truyền tới tiếng giận giữ từ phòng bếp: "Minh Dạ, có ai rửa rau như anh sao?"
Cậu ấm làm nũng: "San San...”
Bà chủ lạnh lùng nói: "Minh Dạ, anh đi ra ngoài kia cho tôi, đừng ở đây làm phiền nữa."
Cậu ấm tiếp tục làm nũng: "San San...”
Một bữa cơm rốt cuộc cũng được nấu xong trong cơn giận dữ của Lan San, Minh Dạ vẫn đứng phía sau cô, rất sợ Lan San sẽ lại tức giận.
Lan San vì muốn nấu cho Minh Dạ được ăn sớm, vì vậy làm rất đơn giản, chỉ có một món canh, một món cá, rau cần xào thịt bò, cô nghĩ dù sao cũng chỉ mình Minh Dạ ăn, nên không cần làm nhiều.
Quay đầu thấy Minh Dạ dương mắt nhìn cô, trong lòng lập tức mềm nhũn, thực sự là có chút làm khó anh rồi, anh từ nhỏ tới lớn đã là cậu ấm được chiều chuộng, nào có bao giờ phải xuống phòng bếp rửa rau chứ.
Lan San nở một nụ cười quyến rũ, nhẹ nhàng nói: "Không ngon anh cố ăn nha, lần sau tôi sẽ làm tốt cho anh."
Minh Dạ vừa nghe liền cao hứng, lập tức tiến tới ôm cô, cúi đầu cọ cọ vào má: "Không sao, vậy là rất tốt rồi."
Trước đây anh chẳng bao giờ nghĩ tới, sẽ có một cô gái vào bếp nấu cơm cho mình, Lan San không biết, Minh Dạ lúc này có bao nhiêu là vui vẻ.
Lan San múc một chén canh cho Minh Dạ, để trước mặt anh, nhìn anh ánh mắt phát sáng, như là muốn tiêu diệt sạch sẽ mấy món ăn trước mặt.
Lan San ở một bên chống cằm nhìn anh, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một cái.
Thì ra thời điểm khi quan tâm một ai đó, nhìn anh ăn cũng cảm thấy thỏa mãn, trong lòng ấm áp, đó chính là cảm giác hạnh phúc.