"Này, cô rốt cuộc đang làm gì vậy, muốn giết người sao?"
Bạch Lăng nhíu mày lại, không vui nói: "Giết người? Cậu ấm nhà anh sắp làm chân tôi gãy ra rồi, anh mau dậy cho tôi!"
Minh Dạ lúc này mới phát hiện mình đang gối lên đùi Bạch Lăng, trong lúc nhất thời liền ngây người, bên tai lại hiện lên một mảng hồng hồng, khó trách vừa rồi lại cảm thấy thoải mái như vậy.
Bỗng nhiên Bạch Lăng chợt phóng đại, ánh mắt đầy mị lực nhìn anh, dùng âm lượng mà chỉ hai người mới có thể nghe được, nỉ non như một người tình: "Anh trai à, anh xấu hổ sao?"
Ầm ầm, bên tai Minh Dạ chợt như có một tiếng sấm vang lên.
Anh chợt đẩy Bạch Lăng ra, giống như là đang chạy trối chết, mở cửa xe phi ra thật nhanh.
Bạch Lăng ngây người trong chốc lát, lập tức cười đến ôm bụng.
Sở Tiều giả câm giả điếc tại chỗ, lúc này cũng đã xuống xe đuổi theo Minh Dạ.
Anh ta không hề thấy được, người đàn ông mới vừa rồi đỏ mặt chạy trốn kia đâu còn là Minh Dạ uy danh hiển hách, còn cô gái cười tươi như hoa trong xe cũng đâu phải là bà Minh trước nay mang đầy tiếng xấu.
Bạch Lăng cười đến chảy cả nước mắt, cô ngày càng cảm thấy Minh Dạ giống như một người đàn ông bình thường, cũng vừa lúc bắt đầu nhận thức được người đàn ông cao cao tại thượng cách xa trần thế này.
Xoa đôi chân còn hơi tê tê, Bạch Lăng nhảy xuống xe, hai chân khẩn trương đuổi theo Minh Dạ, cười hô lên:
"Minh Dạ... con trai... vừa rồi con thật là dễ thương nha!"
Đôi chân Minh Dạ lập tức lảo đảo, suýt chút nữa ngã quỵ, anh tức giận quay đầu, hung tợn trừng mắt nhìn Bạch Lăng đang cười đến vô tội, anh thực sự muốn bóp chết cô gái này rồi.
Nếu như cô vẫn là một người khiến người ta phải chán ghét như trước thì tốt, nếu như cô vẫn là Lan San lúc trước!
Như vậy anh có thể không chút do dự mà cho cô một viên đạn, nhưng bây giờ... cái gì cũng thay đổi rồi.