"Cố huynh, ngươi dẫn ta đi vào lầu xanh làm gì? Ta mới 14 tuổi, ta chưa có ý định làm chuyện đó."
"Long Duy đệ đệ, ngươi nghe chính mình nói kìa. Ngươi nói cái gì mà lầu xanh, phải gọi Thanh lâu cho nó tao nhã. Nào nào đi vào." Cố Thanh vừa nói vừa đẩy Nguyễn Long Duy, người đang chôn chân tại trước cửa lầu xanh.
"Ta thấy là vẫn nên đổi sang quán nhậu đi Cố huynh à, ta thật sự là không quen."
Nói đùa? Ta ,Nguyễn Long Duy, từ nhỏ đã tiếp thu kiến thức hiện đại, hiểu rõ về nữ quyền. Ta làm sao có thể ủng hộ cho hành động này đối với phụ nữ được. Kiên quyết không nha.
Cố Thanh chợt hơi ngừng lại, nhìn lại Nguyễn Long Duy một lần. Sau khi xác nhận Nguyễn Long Duy nghiêm túc, Cố Thanh mới khoát vai Nguyễn Long Duy cười nói: " Được rồi, chúng ta đi ăn nơi khác ăn ngon. "
Nói với Nguyễn Long Duy xong xuôi, Cố Thanh nhìn vào thanh lâu nói lớn: " Dương tú bà, hôm nay Cố mỗ có việc bận, ngày khác lại tới."
Cùng lúc này tại trong thành. Phủ tướng quân.
Một vị đàn ông trung niên ngôi ở trên bàn làm việc, tay cầm một lá thư truyền tin, người này khuôn mặt hiền lành, hai tai tròn đều, bụng thì phình ra, mở miệng nói ra:"Lâm lão, ngươi có tra được thân phận của thiếu niên kia chưa?"
"Bẩm tướng quân, thuộc hạ đã dò la nhiều nơi, đa phần là từ các thương nhân ở Việt quốc. Điều tra cho ra kết quả vị công tử tự gọi mình là Nguyễn Long Duy này xuất phát từ phía Âu Việt hoặc là Văn Lang, 2 nước nhỏ nằm ở phía Nam xa xôi.
Lão nô nghe những người kia nói qua, trong Việt quốc lưu truyền một ít sự tích của người này. Nghe đồn hắn được người dân xưng là Hắc Ngưu tiên sinh, vừa đi du lịch khắp nơi vừa tiện tay chỉ dạy cho mấy đứa trẻ một ít chữ.
Cũng có người nói, Hắc Ngưu tiên sinh đi qua đâu, sơn tặc ở nơi đó lại biến mất hoặc là ít đi. Có người hồ nghi là có người âm thầm bảo hộ cho vị này hoặc cũng có thể là do vị tiên sinh này ra tay. Thuộc hạ khuynh hướng ở vế sau hơn, ngày hôm qua thuộc hạ có gặp vị công tử này. Hô hấp vô cùng đều, tay chân cũng cứng cỏi, rất giống như là người tập võ.
Mặt khác, con trâu của vị tiên sinh này cũng có vấn đề. Trâu bình thường không thể nào có sức đi đường khỏe như vậy hay cho phép vị này tiên sinh suốt ngày nằm trên lưng." Lão già mở miệng nói
2 vị này chính là phụ thân của Cố Thanh, Tướng quân trấn thủ tòa thành trì này Cố Trường Thiên, và Lâm quản sự.
"Ừm. Ý của ngươi là tên nhóc này lấy thực lực ở tuổi 14 đã có thể chiến đấu hơn cơ được một nhóm sơn tặc? Ngay cả quân lính tinh nhuệ được nuôi dưỡng từ nhỏ cũng rất ít người có được thực lực mạnh như vậy ở độ tuổi 14." Cố Trường Thiên hỏi
"Lão nô có lòng tin 8 9 phần."
"Ừm. Nếu như ngay cả ngươi cũng nói như vậy thì ta cũng nảy ra hứng thú với vị khách này rồi. Mà ngươi có thấy người này giống với trong truyền thuyết vị kia thần tiên hay không? Cả hai đều cùng là cưỡi trâu du ngoạn."
"Đại nhân, chẳng lẽ ý của ngài là người đã từng đàm đạo cùng Văn thánh Khổng Tử, tên là gọi là Lão Tử?"
"Ý của ta đúng là như vậy. Ngươi thử tự mình suy nghĩ mà xem, vị thiếu niên này mới 14 tuổi mà đã văn võ song toàn, tính cách thì tiêu dao, phóng khoáng không hề quan tâm quan trường, vô cùng giống như trong sách vở ghi lại vị kia Lão Tử."
"Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ đại nhân?"
"Không cần làm gì nhiều, người này yêu cầu gì thì chúng ta mới hỗ trợ, đừng nên tự ý làm việc."
" Lão nô đã hiểu rõ. Lão nô không quấy rầy đại nhân nữa."
'Ừm, không còn việc gì nữa thì ngươi lui ra đi." Cố Trường Thiên đuổi người, tiếp tục nhìn văn thư trên bàn làm việc.
Sau khi tìm được quán nhậu, Cố Thanh và Nguyễn Long Duy hai người kêu gọi một đống món ăn trên bàn, vừa ăn vừa nói chuyện.
"Long Duy đệ đệ, ngươi vì sao lại uống trà, mà lại là trà pha loãng?" Cố Thanh hỏi
"Ta không biết uống rượu, cũng không chịu được trà đắng, cho nên ta pha loãng trà. Mong Cố Huynh đừng chê cười."
Nguyễn Long Duy từ nhỏ đều không chịu được mùi cồn nên hắn không uống bao giờ, hơn nữa hắn cũng không có tụ hợp bạn bè nên cũng không cần phải uống bia, rượu. Về phần trà, trà này có vị đắng, nên Nguyễn Long Duy phải pha loãng cho dễ uống. Người không chịu khổ bao giờ làm sao có thể thích vị đắng của trà?
" Vậy thì tùy ngươi. Tối hôm qua ta đi gặp qua cha ta, ta thuận miệng kể ra ngươi. Cha ta nói ngươi muốn làm khách bao lâu cũng được. Chúng ta Cố gia đối đãi với bằng hữu luôn đặc biệt tốt. Ngươi yên tâm."
"Đa tạ Cố huynh, vậy thì ta đành làm phiền ngươi khoảng một năm. Ta dự định nhờ A Nguyệt chỉ giáo ta ngôn ngữ Sở quốc." Nguyễn Long Duy gãi mũi, cười nói ra
"Ngươi nói nha hoàn kia?" Cố Thanh ngẫm nghĩ lại.
"Đúng vậy. Mà Cố huynh này, ta có một thắc mắc, hai cô nàng kia có phải là dáng dấp hơi không tệ so với nha hoàn bình thường hay không?" Nguyễn Long Duy ẩn ý hỏi.
"Chỉ là hơi không tệ thôi, cũng không tính là gì. Thế nào, Long Duy đệ đệ thích thì cứ chọn lấy, ta nhờ Lâm quản sự viết giấy trao tay là được." Cố Thanh cười dâm tà nói.
"Cố huynh hiểu lầm, chỉ là ta thấy hai cô nương này làm nha hoàn có hơi đáng tiếc mà thôi. Mà ta cũng có một thắc mắc, tiêu chuẩn phụ nữ đẹp của Cố huynh là gì?"
"Cái này còn phải hỏi? Môi dày một tí, thân hình đầy đặn, khuôn mặt cũng đầy đặn. Có như vậy đẻ con mới tốt ha ha ha."
Nguyễn Long Duy khẽ lắc đầu, dời đi chủ đề. Hai người sau đó thảo luận rất nhiều thứ. Nào là văn hóa Sở quốc khác biệt ra sao, đất nước này đánh giá cao âm nhạc và nghệ thuật. Rồi là thanh lâu phụ nữ như thế nào, biểu diễn tiết mục ra sao ( tất nhiên đều là nội dung trong sáng phù hợp với thiếu niên 14 tuổi). Sau khi chủ đề của buổi nhậu được chuyển đi rất nhiều lần, Cố Thanh hỏi thăm 1 câu:
" Long Duy đệ đệ hiện tại ngươi có tính toán gì? Tiếp sau 1 năm xuất phát sẽ là đi đâu? Nếu như là bí mật không thể nói thì không cần nói." Cố Thanh vừa ăn đùi gà vừa nói.
"Đây cũng có gì cần giấu giếm, ta hiện tại chính là đi rong chơi khắp nơi, hiện tại muốn đi tới Hàm Cốc quan nhìn một cái."
"Hàm Cốc Quan? Nơi đó là của Tần quốc nắm giữ, địa hình nguy hiểm. Ngươi muốn đến đó làm gì?" Cố Thanh thắc mắc hỏi.
Ta cũng biết nó nguy hiểm a. Nhưng mà ta là phải đi, không đi làm sao kiếm được manh mối của Lão Tử đại nhân, đến lúc đó còn sợ là bị bổ vài cái thiên lôi vào đầu. Nguyễn Long Duy trong đầu nghĩ như thế nhưng ngoài miệng lại nói ra:
"Ta biết. Nhưng mà ta cần phải tận mắt thấy. Trước kia, ta có đọc qua một lần về nơi này liền cảm thấy nơi này vô cùng đặc biệt nên ta muốn nhìn rõ ràng chỗ đặc biệt của nó."
Cố Thanh trợn mắt, há hốc mồm nhìn Nguyễn Long Duy như nhìn một người điên, sau đó cười ha hả nói: "Cũng chỉ có ngươi dám nói như vậy. Nhưng mà ta rất thích bằng hữu của ta điên như vậy. Ha ha ha. Đến lúc đó ngươi thay cả phần ta nhìn. Ta đây bị cha nhốt lại thành trì này khó có cơ hội thấy được Hàm Cốc Quan. Ngươi đi đến đó nhìn thay ta là được."
"Ừm, ta sẽ." Nguyễn Long Duy gật đầu đồg ý, lại uống cạn ly trà.
Bất tri bất giác, một năm trôi qua.
Nguyễn Long Duy có hai mỹ nữ bên người làm bạn nên cuộc sống rất tốt, không có gì để bàn cãi. Hắn học được tiếng Sở kèm theo 1 chút của tiếng nước Ngụy và Tần. Đây là khả năng ghi nhớ vô cùng tốt bởi vì người trung dùng mỗi ký tự biểu hiện cho mỗi ý nghĩa khác nhau.
Hiện tại cũng sắp là lúc rời đi, Nguyễn Long Duy hiện tại không còn mặc quần áo truyền thống của Văn Lang hay là Sở quốc, mà là mặc bộ đồ mới vừa may xong. Nguyễn Long Duy đầu quấn khăn đóng, mặc chiếc áo dài ngũ thân, làm bằng lụa trơn mỏng. Áo dài và khăn đóng này không trang trí gì cả, chỉ có một màu xanh lam. Trên tay của Nguyễn Long Duy thì cầm một chiếc quạt giấy do A Nguyệt làm, bên trên có viết một chữ "Nhàn". Cổ của hắn đeo dây chuyền đính ngọc bội, được cất vào trong áo. Nhìn qua vô cùng giản dị.
- " Công tử, ngài đây là phải đi rồi?"
"Ừm. Ta đi."
- "Vậy nô tỳ sẽ đợi công tử quay lại."
"Không cần đợi. Ta cũng không chắc chắn khi nào." Nguyễn Long Duy vốn muốn nói: "Ta và ngươi không phải người cùng một thế giới. Ta còn chưa biết sau này ta sẽ ra sao."
- "Vậy cũng không sao, nô tỳ cũng sẽ đợi."
"Ai. A Nguyệt. Ngươi như vậy là không được."
1 năm trôi qua, tình cảm của hai người là rất tốt. Nguyễn Long Duy cũng biết A Nguyệt có ý với mình nhưng hắn cũng không biểu lộ ra cái gì với đối phương. Hắn tuy là cũng có thích qua A Nguyệt, nhưng hắn phần nhiều vẫn mong A Nguyệt và A Hoa sẽ gả cho được người đang hoàng. Đời này hắn còn có việc phải làm không thể để cho người ta long đong được. Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.