Ăn uống xong xuôi, Nguyễn Long Duy trở về phòng trọ tiếp tục tìm hiểu về chân khí trong người. Thương đội 2 ngày sau mới tiếp tục di chuyển cho nên Nguyễn Long Duy muốn tranh thủ tìm cách khống chế được chân khí.
Bởi vì không còn có Kim Long Lam Liên Ấn trợ giúp tăng cường tu luyện, Nguyễn Long Duy bây giờ chỉ thể cảm nhận được nhưng chân khí. Sau vài lần tìm tòi, Nguyễn Long Duy phát hiện mỗi lần cơ thể cảm thấy nhói đau sẽ đều là ở vị trí của kinh mạch. Hắn suy đoán đây là Chân khí đang di chuyển qua các đầu kinh mạch để rèn luyện thân thể.
Nghĩ nghĩ, Nguyễn Long Duy bỏ ra nửa canh giờ ghi nhớ chu kì đi lại của chân khí, nhờ vậy Nguyễn Long Duy có thể biết vị trí của chân khí. Thuận dòng chảy của chân khí, Nguyễn Long Duy vận động cơ thể để dần dần hòa hợp. Như khi chân khí đi đến phía kinh mạch ở tay phải, thì Nguyễn Long Duy sẽ vận động tay phải, khi đến tay trái thì sẽ vận động tay trái. Mặc dù ban đầu không có hiệu quả nhưng Nguyễn Long Duy tin là mình có thể tìm ra cách điều khiển chân khí.
Sau hai ngày không ngừng thử nghiệm, Nguyễn Long Duy rốt cuộc đã nắm được một tia cơ hội. Lần này, Nguyễn Long Duy khép mắt, thở đều, hai chân xếp bằng, tư thái vô cùng giống như khi cơ thể bị Kim Long Lam Liên Ấn điều khiển. Hắn tiến vào trạng thái Vong ngã, hắn có thể biết được mình đang cảm nhận được chân khí lưu chuyển xung quanh cơ thể, nhưng cũng đồng dạng, hắn không thể phát giác được bản thân, cũng phát không phát giác được sự vật gì khác. Hắn chỉ có thể cảm nhận rõ ràng được chân khí mà thôi. Chân khí nhìn ôn nhu, hài hòa nhưng mỗi khi đến chạm đến kinh mạch, chân khí lại sẽ bộc phát ra lực lượng kinh khủng của bản thân, không ngừng tác động kinh mạch.
Nguyễn Long Duy cố cảm nhận kĩ càng hơn một, phát hiện ra ngoại trừ kinh mạch, còn có nhiều đầu mạch máu khác cũng không ngừng vận chuyển trong cơ thể, những đầu mạch máu này lưu thông 2 loại khí nối đến lục phủ, ngũ tạng, một loại khí thì vô cùng ấm áp, loại còn lại thì lạnh lẽo. Nguyễn Long Duy cho rằng đây là kinh lạc, trong Y học phương đông có nói qua đả thông kinh lạc giúp cho tăng cường tinh thần, bổ trợ xương cốt, đào thải độc tố, dưỡng da chống lão hóa.
Hiểu được rõ ràng cách chân khí hoạt động, Nguyễn Long Duy chậm rãi mở mắt. Lúc này, ngoài của phòng đang có một người đứng đợi, không ngừng đập của kêu gọi: " Hắc Ngưu Tiên sinh, thời hạn đã đến, chúng ta cũng phải lên đường rồi. Mong tiên sinh mau chóng chuẩn bị."
"Hắc Ngưu Tiên sinh ngài có nghe thấy không?"
Nghe được tiếng người đến, Nguyễn Long Duy bước ra mở cửa, hơi xấu hổ nói: "Làm phiền đội trưởng, bây giờ ta sẽ đi ngay."
Nói xong, Nguyễn Long Duy thu dọn đồ đạc rồi khởi hành cùng thương đội.
Ngụy quốc. Vùng Hà Tây.
Nguyễn Long Duy đang ngồi trên trâu luyện tập hô hấp. Bằng cách hô hấp này, Nguyễn Long Duy ngày càng hiểu rõ hơn về chân khí. Hiện tại hắn đã có thể mượn lực lượng của chân khí để tăng cường sức mạnh của cơ thể. Một quyền của Nguyễn Long Duy bây giờ đã có thể giết chết một con heo rừng, thêm 1 quyền thì sẽ chết hổ.
Vừa tu luyện Nguyễn Long Duy vừa lắng nghe mọi người nói chuyện.
"Này, ngươi có nghe thấy các nước đang chuẩn bị đánh nhau hay không?"
"Ừm có nghe thấy. Dạo gần đây mưa gió bắt đầu nổi lên. Năm ngoái, Ngụy Huệ Vương cử Công Thúc Tọa đem quân giao chiến với nước Hàn và nước Triệu ở Quái Bắc, bắt tướng Triệu là Nhạc Lộ. Nghe đồn vị Công Thúc Tọa này về sau được ban thưởng một miếng đất rất lớn."
"Đó là việc năm ngoái, ta nghe người ta đồn nói mới gần đây Ngụy quốc mới thua Tề quốc ở Ngã Quân."
"Uy, ngươi đừng lo nói nhảm, lo cho Tần quốc của chúng ta trước đi đã. Mấy chục năm trước thua ở Hà Tây trước Ngụy quốc, món nợ này ta nghĩ Tần quốc chúng ta sẽ sớm trả lại cho bọn hắn. Nhìn cách bọn hắn cao cao tại thượng dòm xuống chúng ta trông thật là buồn nôn."
"Đúng vậy. Đợi đến lúc Ngụy quốc thua, ta lại đến cười vào mặt bọn chúng."
Nguyễn Long Duy mở mắt nhìn bọn hắn một chút, mỉm cười, không nói gì sau đó lại tiếp tục tu hành.
Thời gian đến Tiết Thanh minh còn khoảng chừng 2 tháng, Nguyễn Long Duy có thể thong thả đi đường, theo lịch trình của thương đội chỉ cần 1 tháng rưỡi là đến Hàm Cốc quan. Nguyễn Long Duy có suy nghĩ qua về lá thư. "Tiết thanh minh, hẹn gặp mặt" có vẻ như chỉ là gặp mặt, không có gì phải lo lắng. Thời đại này cũng không ai biết được Tiếng Việt, trừ Lão Tử đại nhân hoặc là người ở đẳng cấp ngang hàng Lão Tử đại nhân. Nếu họ có ác ý thì chỉ cần tóm Nguyễn Long Duy lại, không cần phải viết thư. Cho nên Nguyễn Long Duy không cần sợ.
Về phần người gửi lá thư, Nguyễn Long Duy suy đoán 1 chính là Lão Tử đại nhân , 2 chính là Tần Hiến Công, về phần trường hợp là một người khác, Nguyễn Long Duy nghĩ không ra, cũng không có đủ thông tin.
Trong lịch sử có viết, Thái tử Đam khi ghé qua Tần quốc, có nói một câu với Tần Hiến Công có hàm ý rằng tương lai trăm năm nước Tần sẽ trở thành chúa tể, sau này sẽ nhất thống Trung Hoa. Mà Thái Tử Đam được nghi ngờ chính là Lão Tử hoặc là hậu duệ của Lão Tử. Từ đó dễ dàng suy đoán được bức thư đến từ ai.
Từ lúc suy đoán ra được, Nguyễn Long Duy cũng bình tĩnh tâm tình lại. Hiện tại bởi vì đứng áp lực của Ấn ký treo trên đầu, Nguyễn Long Duy chỉ có thể lựa chọn tu luyện và suy nghĩ một ít về đạo. Hắn nghĩ, nếu như có thể suy nghĩ tốt một tí thì có thể để Lão Tử đại nhân tha thứ cho hắn, ngoài ra còn có thể ban thưởng cho hắn vài thứ đồ tốt.
Hiện tại Nguyễn Long Duy đang suy nghĩ về một sự kiện ở 4 năm trước. Lần đó, Nguyễn Long Duy có cảm giác đắn đo khi giết người, dù cho có Kim Long Lam Liên ấn nhưng cảm giác ấy vẫn như cũ không mất đi. Cảm giác đó Nguyễn Long Duy chỉ trải qua một lần, cho nên hắn nhớ rõ.
Thử suy nghĩ lại một chút. Hắn muốn giết ta, nhưng hắn cũng chưa từng giết ai như vậy vì sao ta lại phải giết hắn? Chẳng lẽ vì hắn là người xấu? Nhưng hắn làm vậy để cứu em gái mình. Giết một người để cứu một người, có đúng hay không? Như thế thì không cứu một người rồi lại không giết một người có gì khác nhau? Ta trốn tránh vấn đề này 4 năm nay vì ta biết ta không muốn tìm ra câu trả lời, nhưng bây giờ ta lại đi tìm nó. Đây cũng tính là ta đang mâu thuẫn chính mình?
"Như thế nào là đúng? Như thế nào là sai?" Nguyễn Long Duy vừa ngồi trên trâu vừa lẩm bẩm.
Lúc này, quanh thân chân khí của Nguyễn Long Duy đang không ngừng vận chuyển, từ khi hóa thành sương, vô cùng mờ ảo, tuồn ra khỏi cơ thể Nguyễn Long Duy, bao bọc khắp người hắn.
Người xung quanh nhận ra, nhưng khi thấy thấy ánh mắt hung hăng cảnh cáo của con trâu thì cũng không dám tới gần. Mấy năm qua, người biết về Hắc Ngưu Tiên sinh cũng biết được trâu này không phải phàm trâu.
Nguyễn Long Duy ngồi tĩnh tọa trên lưng trâu 1 ngày một đêm, không hề rơi xuống. Trong đầu hắn bây giờ đang không ngừng hồi ức.
Hắn nhìn thấy lại cảnh tượng ngày xưa, lúc vẫn còn là một đứa bé 3, 4 tuổi. Nguyễn Long Duy ngồi trên bàn ăn, bà cố của hắn ngồi bên cạnh, ôn nhu nhìn sang hắn. Lúc ấy hắn đang nhìn truyền hình, xem phim hoạt hình. Xem được một đoạn ngắn, Nguyễn Long Duy bé con hỏi bà cố của hắn rằng "Bà cố, vì sao con chuột Jerry suốt ngày bắt nạt con mèo Tom nhưng không giết nó, trong khi con mèo Tom lúc nào cũng suy nghĩ việc trả thù, muốn bắt con chuột Jerry ăn tươi nuốt sống." Bà cố hắn dạy cho hắn, đó là người khác, không phải mình. Người khác làm việc xấu không có nghĩa mình cũng phải làm theo. Bà cố dạy không được ăn hiếp người khác, cũng không nên làm khó dễ ai, gặp người khó khăn thì giúp đỡ, gặp người xấu thì tránh xa. Cho nên từ nhỏ Nguyễn Long Duy đã được định cho hướng suy nghĩ này.
Hình ảnh lại thay đổi, lúc này Nguyễn Long Duy đã đến tuổi đi học, hắn được học về luật pháp. Hắn biết được về cách xử phạt người xấu của pháp luật, cho nên tư duy của hắn cũng bắt đầu hướng theo lối này. Làm sai thì bị xử phạt, giết người thì đi tù chung thân hoặc tử hình, nhưng giết người không thành thì lại như thế nào?
Tiếp tục một đoạn hình ảnh, lần này Nguyễn Long Duy chơi game online, hắn ta cầm một tướng carry và đang chửi 4 người đồng đội của mình đần độn và ngu ngốc. Sau đó khi kết thúc ván đấu, Nguyễn Long Duy để lại một ngọn lửa hậm hực trong lòng. Ngọn lửa tích dần, sau 100 trận, 1000 trận thua. Ngọn lửa đó ảnh hưởng đến tâm tính của Nguyễn Long Duy, đến khi Nguyễn Long Duy có thể không ngần ngại la mắng cha hay mẹ của mình, Nguyễn Long Duy cũng không thấy mình sai.
Một lần nữa, hình ảnh chuyển di. Nguyễn Long Duy bây giờ đang nằm ở trên ghế cầm điện thoại đọc truyện tiên hiệp. Lúc này, Nguyễn Long Duy được biết đến như thế nào là sát phạt quả đoán, làm việc vì bản thân. Ngươi cản ta đạo đồ, ta diệt ngươi. Ngươi hủy ta đạo hạnh, ta cùng ngươi đồng quy vu tận. Dần dần, trong đầu Nguyễn Long Duy mang đầy suy nghĩ theo hướng khác lạ. Khi hắn đặt mình vào nhân vật trong tiểu thuyết. Đôi lúc, hắn sẽ mang theo hướng thiện. Đôi lúc, hắn sẽ nổi ra sát tâm.
Cũng chính vì vậy, lối sống nhàn rỗi của Nguyễn Long Duy trở nên dần dần lệch lạc. Hắn không còn như trước mà làm việc theo bản năng ít suy nghĩ. Hắn xem thường sự việc, sự vật. Bị các thông tin độc hại trên mạng xã hội ảnh hưởng. Điển hình là khi hắn đòi dạy cho Lão Tử Đại nhân.
Phân tích một chút. Lối sống mà Nguyễn Long Duy truy cầu là nhàn hạ, không phải làm việc, làm việc mình thích thì được. Nhưng sau khi suy nghĩ bắt đầu thay biến xấu, lố suy nghĩ hay tâm tính của Nguyễn Long Duy dần biến thành như các nhân vật trong tiểu thuyết. Đây là do tâm tính của Nguyễn Long Duy quá non nớt cho nên dễ bị ảnh hưởng bởi chủ kiến của người khác.
Hình ảnh trong đầu biến mất, Nguyễn Long Duy bắt đầu tỉnh táo. Hắn lẩm bẩm: "Ừm, tất cả là lại là vì cái gì đây? Đâu mới là chân chính ta? "