Nguyệt cảnh, Nguyễn Minh Nguyệt đang nhìn bóng hình của Nguyễn Long Duy rời đi xa. Lão Tử phất tay, hình ảnh đứt đoạn.
"Được rồi, hắn đã đi xa. Ngươi cũng nên đi thôi."
"Vâng, đại nhân."
Phong Đô. Văn Lang quốc.
Nguyễn Long Duy đã trở về với thôn làng chào tạm biệt mọi người. Tiếp đến hắn phải đi xa, không còn gặp lại họ.
Nguyễn Long Duy tận hưởng nơi hắn xem như nhà mình, hỏi thăm từng người dân trong thôn. Khi rời đi, hắn lại ghé sang mảnh đất cũ, nơi vị trí của Chử thôn. Hắn dừng lại trước cửa thôn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Đây cũng không phải là nhà của hắn, mà là nhà của Chử Sen. Nhưng Chử Sen bây giờ là hắn, hắn lại là Chử Sen. Nói như vậy, Chử Sen đang thay hắn ở cùng với gia đình hắn. Nguyễn Long Duy nghĩ xong, lại hạ chân mình xuống, quỳ xuống đất mà bái.
Hai bái cha mẹ ơn sinh thành, dưỡng dục.
Một bái thôn làng nơi chôn rau cắt rốn.
Sau đó, Nguyễn Long Duy đứng dậy, xoay lưng rời đi. Hắn đã thay Chử Sen làm những gì trong khả năng.
Tiếp đến, Nguyễn Long Duy lại đến kinh đô chào tạm biệt vua Hùng, cũng tiện thể nhờ ông thợ điêu khắc ngọc kiểm tra giúp viên ngọc tròn chữ Nguyệt.
"Nhóc con, viên ngọc này đúng là do ta khắc, nhưng ta không nhớ ra được. Thật là kỳ quặc."
Ông thợ nói xong, tiếp tục cầm viên ngọc sờ mó khắp nơi, nghiên cứu như là vật hiếm. Sau khi bỏ ra một phen công phu tìm hiểu, ông thợ điêu khắc chỉ chỉ đằng sau viên ngọc bội, có vết khắc rất nhỏ. Ông thợ điêu khắc lấy ra một cái kính phóng to. Bạn đừng hỏi Nguyễn Long Duy kính ở đâu ra, chính Nguyễn Long Duy cũng không biết. Có thể là ông lão dùng kiến thức của Nguyễn Long Duy cho mà chế tạo thành công.
"Nhóc con, phía sau ngọc này có vết tích đặc biệt của ta. Ta có khắc lại tên của nó. Ba chữ Nguyệt Ngọc Liên."
Nguyễn Long Duy lẩm bẩm ba chữ "Nguyệt Ngọc Liên" xong lại hỏi ông lão: "Ông già, đây là ý gì? Con nghe không hiểu."
Ông già lắc đầu: "Tao cũng không hiểu."
Lâm vào bế tắc, Nguyễn Long Duy cũng không lại tiếp tục tò mò. Biết được tên viên ngọc này cũng đã là tốt, về sau lại tìm hiểu thêm. Hắn lại thông báo cho ông lão lần này sẽ đi xa, không còn quay về lại. Từ biệt về sau, Nguyễn Long Duy lại khởi hành. Hắn muốn đi nốt quanh Trung Hoa cổ đại, tiện thể thăm luôn một vài người bạn cũ.
Nguyễn Long Duy một đường Bắc tiến, đi qua Âu Việt, vào Việt quốc rồi Sở quốc. Nguyễn Long Duy đi tìm Cố Thanh ăn thịt nướng, uống trà pha loãng mấy ngày liền lại rời đi. Hắn lại đi Ngụy quốc, gặp mặt Thương Ưởng, nói lời từ biệt. Tiếp đến, là Tần quốc.
Nguyễn Long Duy bước vào Hàm Cốc quan, lại ghé qua nghĩa trang nhìn xem. Hắn cưỡi trâu đi qua rất nhiều thành trấn, ngắm nhìn đường phố. Người dân Tần quốc quả thật rất giàu có, khắp nơi đều là buôn bán tấp nập. Quân lính thì áo giáp, vũ khí mới toanh, xem ra chiến tranh thật sự sắp đến. Nguyễn Long Duy đi đến một tòa thành trấn, nhìn thấy một bóng dáng quen mắt, đây là một người đàn ông tuổi trung niên đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Nguyễn Long Duy hô to một tiếng, lại vẫy tay chào: "Thương đội trưởng, đã lâu không gặp."
Người đàn ông quay đầu nhìn lại, nhận ra được hình bóng của vị tiên sinh mà hắn quen thuộc. Hắn vội vàng giơ tay chào hỏi: "Nguyễn tiên sinh, ngài tới Tần quốc du lịch sao?"
Nguyễn Long Duy bước xuống trâu, chỉ tay vào quán rượu gần đó: "Đúng vậy, thương đội trưởng đã lâu không gặp, ngài muốn uống một chén không?"
Trong quán rượu, Nguyễn Long Duy cầm chén nước lọc cùng cạn chén với người đối diện.
"Nguyễn tiên sinh, ngài tới tìm Lâm mỗ có việc gì cần phân phó?" Thương đội trưởng hỏi dò lí do Nguyễn Long Duy tìm mình.
"Không có, ta đến đây du ngoạn, vô tình gặp ngươi nên muốn nói chuyện một chút."
Thương đội trưởng hiểu ra, cũng không lại khép nép. Hắn tự tin mở miệng nói: "Đã như vậy, hôm nay Lâm mỗ cùng tiên sinh nói chuyện."
Hai người ôn lại chuyện cũ. Kể lại quá trình Nguyễn Long Duy làm bảo tiêu cho thương đội từ Ngụy quốc đến Tần quốc, lại kể Nguyễn Long Duy một mình dụ địch, để cho mọi người về nước an toàn.
Sau đó, Thương đội trưởng nhắc đến một người.
"Nguyễn tiên sinh, lúc trước Trần Tam để lại thư báo cho ta đã gặp được ngài, vậy hắn bây giờ ra sao rồi?"
Nguyễn Long Duy nghe thấy vậy, suy nghĩ chút lại trả lời: "Trần Tam được một vị đại nhân thu nhận, bây giờ chắc đang được sống một cuộc sống rất tốt. Thương đội trưởng không cần phải lo cho hắn."
"Ha ha. Ra là vậy. Vậy thì là phước của hắn ta rồi. Lâm mỗ cảm thấy ghen tỵ."
Khúc nhạc dạo này trôi qua rất nhanh, Nguyễn Long Duy cũng tiếp tục hành trình. Hắn ghé thăm Tần Hiến công, cũng được gặp Tần Hiếu Công tương lai. ( Tần Hiếu Công lên ngôi sau Tần Hiến Công). Nguyễn Long Duy cảm tạ Tần Hiến Công về 2000 xâu tiền, cũng nhân tiện chúc cho Tần quốc hoàn thành đại nghiệp. Xong xuôi, hắn lại cưỡi trâu đi nhìn xem đất Ba, đất Thục rồi lại sang Triệu quốc, Yên quốc, Tề quốc, Hàn quốc (Hàn quốc thời chiến quốc, không phải Korea- Cao Ly) du lịch.
Trở về Sở quốc, Nguyễn Long Duy không khỏi cảm khái. Đất Sở thật sự quá rộng. Lại một lần nữa về thăm Cố Thanh, lần này là từ biệt.
"Cố huynh, ngươi khi nào thì mặc tướng giáp?"
"Nhanh, sắp rồi. Ha ha." Cố Thanh cười ha hả.
Sau đó, Cố Thanh sắc mặt lại hơi rệu rã, hắn hỏi: "Long Duy đệ đệ, ngươi lần này rời đi thì chúng ta sẽ không gặp lại nữa sao? Ngươi làm việc gì mà phải như vậy?"
Nguyễn Long Duy bình tĩnh trấn an Cố Thanh: "Ừm, ta đi lần này chắc là chúng ta sẽ không còn gặp lại. Cố Huynh ngươi yên tâm, ta sẽ không gặp nguy hiểm gì. Chỉ là ta còn có việc phải làm, cho nên không thể tiếp tục rong chơi ở đây được nữa."
"Ừm, Long Duy đệ đệ, căn viện của ngươi ta vẫn sẽ giữ nguyên cho ngươi. Lâu lâu ta sẽ kêu A Hoa qua đó quét dọn, nấu vài món ngon cho ngươi." Cố Thanh nói giỡn.
"Cố huynh, ta đi nơi khác không phải là ta chết. Ngươi không cần phải cúng đồ ăn cho ta." Nguyễn Long Duy nhăn mặt, cằn nhằn.
Cố Thanh lại cười nói: "Long Duy đệ đệ, ta nói giỡn. Thôi được rồi, lần này từ biệt, ngươi đi đường phải bảo trọng, chăm sóc tốt cho bản thân. Ta thân là huynh trưởng lại không giúp gì được cho ngươi. Chỉ có thể nói một câu. Sau này ngươi có khó khăn, chạy về đây ta sẽ bao ngươi sống an nhàn."
Nói xong, Cố Thanh khoát khoát vai Nguyễn Long Duy.
Hiện tại, Nguyễn Long Duy đã 21 tuổi. Khí huyết dồi dào, tu luyện cũng đã tiến bộ. Trải qua tích lũy, chân khí cũa Nguyễn Long Duy đã hồi phục đầy đủ như cách đây 2 năm lúc chưa bị tổn hại thân thể.
Hành trình du ngoạn khắp Trung Hoa đã hoàn thành, Nguyễn Long Duy thấy được người dân sống vui vẻ, cũng thấy được người dân sống trong nghèo khổ, lại thấy đủ loại người vì mạng sống mà bất chấp mọi việc như bán thân, dựng chuyện đổ oan người khác,... hay là ghen tỵ với người khác mà tìm cách hại họ, đạp họ xuống, hay là trải nghiệm sinh hoạt của người dân tị nạn trong khi chiến loạn nổ ra.
Nguyễn Long Duy hiểu ra được như thế nào là lòng người. Hắn trở lại Văn Lang, tìm đến vị trí trên bản đồ mà Lão Tử cho hắn, chuẩn bị bước lên con đường mới.