Nguyễn Long Duy nhìn kỹ Tử Long thì thấy nó rất giống một con rắn nhỏ, trên đầu có 2 cái gân nhỏ nhô nhô lên, có vẻ là hai cái sừng. Trên thân vảy vàng óng ánh nhưng do còn nhỏ nên vảy chưa phát triển hoàn toàn nên nhìn sơ qua rất dễ nhận lầm là da màu vàng trơn. Nguyễn Long Duy âm thầm tưởng tượng đến mẹ của Tử Long. Nguyễn Long Duy đoán rồng mẹ chắc hẳn sẽ lớn bằng con voi hoặc hơn một chút, bởi vì rồng con quá nhỏ.
Nguyễn Long Duy vừa suy nghĩ vừa đi theo Tử Long đến nơi ở của hắn. Hiện tại, bọn hắn dừng lại ở giữa biển, Tử Long thì đang cố gắng ói ra một món đồ. Đồ này là một cái vảy vàng, Tử Long ngậm nó thì có thể điều khiển dòng biển theo ý mình.
"Con người, ngươi nhìn xem bản long hô phong hoán vũ. Đến lúc đó ngươi đừng tè ra quần."
Tử Long nhảy ra khỏi thùng nước, bay vọt lên trời. Miệng hắn ngậm miếng vảy vàng không ngừng sáng chói, chiếu rọi cả vùng biển. Giờ phút này, nguyên bản vùng biển bị rạch ra thành hai nửa, đường rạch chảy dài xuống tận đáy biển sâu. Biển được rạch đôi ra xong, Tử Long mở miệng nói: "Con người, đi xuống dưới với ta. Mẹ ta đang ở dưới."
Nguyễn Long Duy thấy được màn vừa rồi cũng rất sợ, đây đúng thật là kinh khủng, rẽ đôi biển là phải mạnh mẽ ra sao chứ. Hắn cố gắng trấn định tâm thần, không muốn bị Tử Long nhìn thấy mình sợ hãi. Nguyễn Long Duy vận dụng chân khí trong người, truyền vào hai chân, nhẹ nhàng cầm theo túi đồ dùng rồi nhảy xuống biển. Hắn hai chân vừa đạp biển vừa chạy, thẳng đến chỗ con trâu. Nguyễn Long Duy gỡ dây kéo ra khỏi người trâu, lại đặt túi đồ lên người nó. Sau đó hô to nhìn lên trời: "Tử Long, thuyền cho ngươi, bên trong đựng toàn là đồ ăn."
"Được thôi, ngươi mau đi xuống. Con trâu với thuyền ta sẽ giúp bọn chúng xuống." Tử Long chỉ chỉ phía dưới, nói với Nguyễn Long Duy, trong giọng nói tràn đầy là trêu chọc. Tử Long đang muốn thấy Nguyễn Long Duy xin giúp đỡ.
Nguyễn Long Duy đoán ra được ý đồ của Tử Long, lại bước thêm mấy bước ra đến sát vách tường biển. Nguyễn Long Duy sắn hai ống quần lên cao, lại vận thêm chân khí ép hết vào hai chân dưới. Hắn nghiêng người, đạp chân vào tường biển nhằm mượn lực cản của nước mà một đường trượt xuống phía dưới. Nguyễn Long Duy dùng hai chân chạm tường biển, một đường thẳng 90 độ trượt dốc hướng xuống mặt biển. Trên mặt hắn không có bất kỳ nao núng, mà là tràn đầy phấn khởi, hắn tự tin vào chính mình. Cho dù lúc sau có không giữ được nữa thì hắn cũng có thể đẩy người vào biển, tránh không cho bản thân rơi tự do.
Nguyễn Long Duy bây giờ nhìn qua vô cùng tiêu sái. Một thân áo lam hai chân đạp biển, một đường hướng xuống tận cùng không hề nao núng. Trên gương mặt hắn thậm chí còn mang theo một ít thích thú như là đang tận hưởng.
Tử Long nhìn thấy cảnh này càng thêm khó chịu, quyết tâm không nhìn nữa mà đem trâu và thuyền đưa xuống dưới. Hắn tự lẩm bẩm: "Mắt không thấy, tim không đau."
Sau khoảng 10 phút rơi xuống biển, Nguyễn Long Duy rốt cục chạm đến đáy. Lúc gần đến nơi, hắn lại dùng chân khí bảo vệ toàn bộ cơ thể, sau đó lại đưa tay ra sau nắm chặt thanh đao. Hắn dùng một tay chém xuống biển, một chém toàn lực đầy đủ chân khí đập vào đất sau đó lại va ngược lại về phía hắn, Nguyễn Long Duy lợi dụng cơ hội này, lấy ra một tấm vải, phủ ra khắp người sau đó rút chân khỏi nước, lấy đà nhảy lên trên theo khí lực.
Nguyễn Long Duy thành công. Tấm vải phủ trở thành một tấm dù, giúp cho Nguyễn Long Duy có thể nhẹ nhàng đáp xuông mặt đất.
Tử Long trợn mắt, há hốc mồm la to: "Vô lý, quá vô lý. Ngươi đây là gian lận."
Mặc kệ Tử Long, Nguyễn Long Duy bị một tòa cung điện đồ sộ thu hút toàn bộ sự chú ý. Tòa cung điện này cấu tạo vô cùng đơn giản. Là một hình bát giác, được chống lên 9 cây cột gỗ. Tám cây cột chống đỡ ở xung quanh tám cạnh và một cây gỗ lớn nhất chống giữ ngay tại trung tâm.
Nguyễn Long Duy chầm chầm bước vào cung điện, vừa đi vừa chiêm ngưỡng. Cây cột gỗ nhìn gần trông giống như vẫn còn sống, nhìn vẫn thấy một ít lá xanh, nhưng lại trông như vô cùng lâu đời, nhìn như đã sống qua mấy ngàn năm. Vòng cây cao to vô cùng, Nguyễn Long Duy ước chừng 40-50 ôm mới xuể. Trên cây điêu khắc vô số hình thù, Nguyễn Long Duy nhận ra được một số ít phù văn, chúng giống như hình xăm của dân tộc Văn Lang.
Tham quan xong cây cột, Nguyễn Long Duy lại tiến vào trung tâm. Lúc này Nguyễn Long Duy vô cùng rung động, đập vào mắt hắn là một cây cột gỗ to lớn khổng lồ, thân cây được một con Kim Long ôm kín. Nếu như muốn so sánh, Nguyễn Long Duy chỉ có thể nghĩ đến cảnh tượng tòa tháp Landmark 81 bị một con Kim Long bao phủ mới có thể so sánh được.
Đang lúc Nguyễn Long Duy đang tưởng tượng thì một giọng nói uy nghiêm, giống như đến từ thời thượng cổ, mang đầy vẻ tang thương nhưng cũng có một chút chán chường, mệt mỏi: "Nhân tộc, ngươi vì sao đến đây?"
Nghe thấy giọng nói này, Nguyễn Long Duy trong lòng lập tức muốn quỳ xuống mà bái, mồ hôi tuôn ra khắp người. Lúc hắn định cúi chân xuống, viên ngọc bội giúp hắn ổn định tâm thần, nhờ đó Nguyễn Long Duy khôi phục lại một chút tỉnh táo. Hắn cố thẳng chân lên, thành thật trả lời: "Long Mẫu đại nhân, ta được một vị đại nhân chỉ dẫn đến dây, nói là ta có thể mượn nhờ nơi đây để rời đi Tuyệt Linh chi giới."
Kim Long nhìn Nguyễn Long Duy một chút, ngửi ngửi mùi trên người hắn, lại nghiêm nghị nói: "Là Tiểu Lạc để cho ngươi đến?"
Nguyễn Long Duy không do dự đáp: "Đúng vậy đại nhân."
Đối với Nguyễn Long Duy, Lạc thần thay Lão Tử đại nhân chuyển lời, cho nên Lão Tử đại nhân chỉ dẫn cũng như Lạc thần.
Kim Long lại hỏi: "Tín vật đâu?"
Nguyễn Long Duy ngơ ngác, không biết cái gì, hắn thấp giọng hỏi: "Đại nhân, ta không có tín vật. Không biết tín vật là cái gì."
Kim Long hơi mất kiên nhẫn, giọng nói càng thêm lạnh lùng: "Tín vật là lông vũ của Tiểu Lạc. Ngươi nếu như không có tín vật của Tiểu Lạc, vậy thì là ai chỉ dẫn cho ngươi đến đây? Ngươi là dân của Đại Việt, người chỉ dẫn cho ngươi phải là dân Đại Việt chứ? Nhưng mà nếu vậy thì Tiểu Lạc phải giúp ngươi, nhưng ngươi lại không biết." Kim Long nói ra suy nghĩ của mình, sau đó giọng nói tràn ngập uy nghiêm, tràn ra vô tận sát ý: "Cho nên, ai là người chỉ dẫn ngươi đến đây?"
Nguyễn Long Duy giờ khắc này hoàn toàn choáng váng, hắn sắp mất đi ý thức chỉ có thể đánh liều nói: "Là Lão Tử đại nhân, hay còn gọi là Thái Thượng Lão Quân."
Kim Long nghe thấy mấy chữ này, sát ý thu lại, giọng nói dịu dàng mấy phần, nghe giống như là một người mẹ trẻ đang dạy dỗ con mình, lại cũng có phần giống tình nhân đang làm nũng: "Công tử, ngươi chơi đùa với nô gia, sao có thể không nói sớm? Ngài kém chút nữa làm cho nô gia hiểu lầm rồi. Công tử đến đây có việc gì xin cứ phân phó cho nô gia."
Nguyễn Long Duy nghe được mấy lời mị hoặc này, vô cùng bối rối. Vừa rồi còn mới như rơi vào hố lửa, chuẩn bị chết tới nơi rồi. Bây giờ lại như đang ở thiên đường, Nguyễn Long Duy thật sự không kịp phản ứng.
Nguyễn Long Duy giơ mắt nhìn xung quanh, đang cố tìm chủ đề để đánh trống lảng. Đập vào mắt hắn là một vị mỹ phụ mặc váy vàng đang nhìn chăm chú hắn. Mỹ phụ khoảng chừng 27, 28 mặc váy vàng, bàn tay trắng ngọc, chân dài tới tấp, khuôn mặt ngây thơ vô tội nhưng con ngươi bên trong lại vô cùng bén nhọn, thân hình đẫy đà, đường nét cơ thể uốn lượn theo váy phập phồng.
Nguyễn Long Duy con mắt không ngừng chớp chớp, lại gắng gượng bình tĩnh, mở miệng lắp bắp nói: "Long Mẫu đại nhân, ngài xin đừng đùa giỡn ta. Ta đến đây vì muốn rời đi nơi này. Xin ngài giúp đỡ ta một chút."
Kim Long cũng không ý kiến, đáp ứng hoàn toàn, tuy nhiên đôi mắt trở nên ôn hòa, chớp chớp nhìn sang Nguyễn Long Duy một chút lại nói: "Công tử, xin yên tâm. Đạo quân đã có lời, nô gia không dám làm trái. Xin công tử nói cho nô gia biết công tử muốn đến vị trí tiếp dẫn nào, để nô gia còn có thể tiện hỗ trợ."
Đang lúc Nguyễn Long Duy thắc mắc mấy lời vừa rồi của rồng mẹ thì nơi xa có tiếng hí hửng truyền tới.
"Mẹ, vừa rồi mẹ mới giáo huấn tên nhóc con nhân tộc phải không? Ta ở nơi xa đã thấy hắn bị mẹ uy hiếp. Mẹ phải giúp ta giáo huấn hắn thật tốt. Tử Long bị hắn bắt nạt rất khổ sở."
Cầu cất giữ!
Cầu truy đọc!
Cầu đề cử!