Từ sau ngày hôm đó, cuộc sống của Nguyễn Long Duy trở nên càng thêm hạnh phúc. Hai người tiếp tục hướng về phía Nam mà đi. Nguyễn Long Duy tiếp tục vai trò hướng dẫn viên du lịch.
Nguyễn Long Duy đi qua rất nhiều di tích lịch sử mà hắn từng đọc trong sách. ( tuy nói là lịch sử nhưng lại chưa xảy ra)
Quãng thời gian này, Nguyễn Long Duy cũng mở lòng rất nhiều với Minh Nguyệt, hắn nhiều lần mong muốn nói cho Minh Nguyệt mình là người từ tương lai, nhưng hắn mãi vẫn chưa nói ra.
Một ngày này, Nguyễn Long Duy như thường lệ vẫn cùng Nguyễn Minh Nguyệt đi ngắm cảnh.
Đột nhiên, trong cánh rừng hoang sơ, không một bóng người, lại xuất hiện rất nhiều mũi tên bay thẳng hướng Nguyễn Minh Nguyệt.
"Người nào?" Nguyễn Long Duy la to, tay vận chưởng đánh bay đám mũi tên văng tán loạn.
Không may, một mũi tên đụng nhẹ vào bắp đùi của Nguyễn Minh Nguyệt. Nàng lúc này thân thể đứng không còn được vững, đổ người ngã xuống đất.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy cảnh này, đầu óc như phát điên, tâm thần không còn tỉnh táo. Hắn bổ nhào về hướng mũi tên được bắn ra, vung thẳng thanh đao chém về khắp nơi.
"Các ngươi phải chết, tất cả phải chết!" Nguyễn Long Duy thần trí không ổn định, hai mắt tràn ngập dây đỏ, hắn cố gắng vận dụng ấn ký nhưng không hiệu quả.
Chỉ qua một thoáng, cánh rừng tràn ngập máu tươi, hơn ba mươi cỗ thi thể nằm vương vãi trên mặt đất. Thanh đao trên tay Nguyễn Long Duy chảy róc rách từng dòng máu tươi. Nguyễn Long Duy lúc này còn chưa dừng lại, hắn dự định lao thẳng đi tìm thôn làng của những tên này, đuổi tận giết tuyệt. Tất cả đều phải chết!
Lúc này, một giọng nữ yếu ớt truyền vào lỗ tai Nguyễn Long Duy, khiến cho đầu óc hắn dần dần tỉnh táo lại.
"Công tử, ngươi quay về đi. Công tử, ngươi mau quay lại."
Nguyễn Long Duy dừng lại bước chân, quay người nhìn lại phía cỗ xe. Hắn thấy được Nguyễn Minh Nguyệt đang nằm trên đất, hai tay chống lên gắng gượng ngẩng đầu nhìn về phía mình.
"Minh Nguyệt, ngươi tỉnh rồi." Lúc Nguyễn Long Duy nói câu nói này ra, hai mắt vô cùng trong suốt, không còn một chút nào dây đỏ.
"Công tử, ta tỉnh. Ngươi mau lại đây giúp ta lấy thuốc, ta muốn sơ cứu vết thương như công tử đã dạy" Nguyễn Minh Nguyệt không nhắc gì về chuyện giết người, chỉ muốn trấn định tâm thần của Nguyễn Long Duy
"Không được, để cho ta làm." Nguyễn Long Duy trả lời. Nguyễn Long Duy cắm đao xuống đất, sau đó hắn quay đầu nhìn lại chiến trường, lẩm bẩm nói:
"Thật xin lỗi, các ngươi chạm vào nghịch lân của ta. Muốn trách chỉ nên trách các ngươi ngu dốt, không nên trách ta ác độc."
Hiện tại đã qua mấy ngày kể từ khi Minh Nguyệt bị thương, Nguyễn Long Duy đã sơ cứu, bôi thuốc cho nàng. Vết thương đã gần lành, Nguyễn Long Duy chỉ tiếc là chân nàng có một vết sẹo. Hắn lo lắng Nguyễn Minh Nguyệt sẽ sợ xấu mà buồn phiền.
Chưa trị cho Nguyễn Minh Nguyệt xong xuôi, Nguyễn Long Duy chỉ còn một điều phải làm, đó là hiểu được chính mình.
Bên trong xe, Nguyễn Long Duy lúc này đang xếp bằng hô hấp, suy nghĩ tìm ra câu trả lời. Nguyễn Minh Nguyệt thì ngồi bên cạnh đan áo.
"Chuyện mấy ngày hôm trước lại là sao? Vì sao ta không thể khống chế được bản thân, như là phát điên lên vậy?
Lúc đó, Kim Long Lam Liên Ấn không chịu giúp ta, chẳng lẽ nó muốn ta nhập ma? Ừm không giống, mấy lần trước đều giống như nó đang thử thách ta, có vẻ lần này lại là một lần khảo luyện? Kim Long Lam Liên Ấn muốn ta nhập ma rồi thoát khỏi tâm ma?"
Nhờ vậy ta cũng biết được tâm ma của ta là Minh Nguyệt, ta rất dễ dàng bị các sự tình liên quan đến Minh Nguyệt làm cho chính mình xúc động."
"Vấn đề này đã xong, như vậy tiếp tục đến tự hiểu chính mình."
"Ta là ai? Ta họ Nguyễn tên Long Duy. Như vậy tên ta có nghĩa gì? Nguyễn là do dòng họ ta truyền lại. Vậy còn Long Duy thì sao?
Khi nhỏ ta có hỏi qua ông bà vì sao đặt tên ta như vậy. Ông bà ta nói ta cần phải tự tìm hiểu, ta lúc đó thật sự không hiểu. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, liệu đây có phải là ta nên tự mình quyết định ý nghĩa tên của mình?
Ừm, nếu như vậy, thì chữ Long của ta nên là gì? Tính tình ta thích giản dị, không thích ồn ào, mọi người cũng không rõ ràng ta. Ta giống như một người già trước tuổi, tính tình cổ quái. Như vậy thì ta chọn tên Long của ta là Long trong Long chương, phượng triện. (Long chương, phượng triện: văn tự cổ rất khó gặp, dường như không thể nhận diện)
Còn chữ Duy? Ta cảm thấy thế giới này không có người giống mình, ta cảm thấy mình trong thiên hạ không có ai giống ta. Như vậy thì lấy chữ Duy trong Duy ngã độc tôn là rất đúng.
Ừm, tên Nguyễn Long Duy của ta chính là có ý nghĩa như vậy."
"Tiếp tục, ta muốn gì?
Tâm ta là nhàn tâm, vậy như thế nào thì nhàn?"
"Ta tồn tại để làm gì?
Là để sống với nhàn rỗi."
"Nếu là thế thì chết đi có phải là có thể nhàn rồi hay không?
Không, chết là đi vào luân hồi, lại phải lần nữa cố gắng, làm sao có thể nhàn được? Hơn nữa ta còn mất đi ký ức, như vậy ta không còn là ta."
"Nếu như ta đã muốn nhàn, vì sao lại rước lấy phiền phức như là Minh Nguyệt?
Không đúng, Minh Nguyệt không phải là phiền phức, nàng là người ta yêu, cũng là người ta muốn che chở. Làm được như vậy, tâm ta mới có thể nhàn."
"Như vậy nghe có vẻ rất bận rộn, ta có phải hay không nhầm lẫn ý nghĩa của chữ nhàn?
Không, ý nghĩa của chữ nhàn là do ta quyết định, ta thấy nhàn có nghĩa là nhàn."
"Như vậy ta muốn nhàn, như thế nào mới là chân chính nhàn?
Con người sống ở đời, nhiều hay ít đều sẽ bị cuốn vào tranh đấu, cho dù ta có trốn đi xa thì luôn có lúc rắc rối sẽ chạy đến tìm ta. Vì vậy, ta muốn tìm Lão Tử đại nhân. Ta muốn hỏi ngài ấy, làm sao có thể trở thành sinh linh ở tầng thứ cao hơn. Giống như ta từng đọc trong tiểu thuyết, liệu tu tiên có thật hay không? Ta sẽ truy đuổi đến tối cao. Đến lúc đó, ta sẽ nhàn, A Nguyệt cũng sẽ như vậy."
"Vì sao ngươi tự tin có thể làm được? Như trong tiểu thuyết, vô số người đều cay đắng nhận lấy thất bại trên con đường cầu đạo. Người vì sao nghĩ rằng mình có thể khác?
Ta không biết, tuy nhiên ta sẽ cố hết sức, vì ta, vì Minh Nguyệt. Tất nhiên, ta sẽ nói với Minh Nguyệt trước khi làm. Nếu nàng không thích, thì ta sẽ tìm cách khác."
"Như vậy có nghĩa là nếu như phải lựa chọn giữ tu tiên và Minh Nguyệt, ta sẽ chọn lựa Minh Nguyệt?
Nếu như ta lựa chọn bỏ Minh Nguyệt, tâm ta sẽ loạn. Hiện tại, chữ nhàn trong tâm ta cũng có nghĩa là ta che chở cho Minh Nguyệt rồi, che chở cho nàng mới khiến tâm ta bình yên.
Nếu như ta lựa chọn bỏ đi con đường tu tiên, ta chỉ mất đi một lựa chọn. Ta từng đọc một câu rất hay, thế gian vạn đạo, làm sao không có con đường nào cho ta? Nếu như không có, ta mở một đường mới thì sao. Bỏ đi tu tiên, ta không tiếc, tâm ta là nhàn."
"Chính là như vậy, ta cuối cùng đã hiểu ra."
Nguyễn Long Duy tự hỏi, tự trả lời chính mình trong rất lâu, cuối cùng đã tìm ra được đáp án.
Lúc này, trong đầu của Nguyễn Long Duy lại thêm ra một giọng nói xa lạ.
"Đúng vậy, làm rất tốt. Thật sự là nằm ngoài dự kiến của ta."
Cầu độc giả thả bình luận góp ý!